Editor: QR - diendanlequydon
Thiếu nữ trần trụi ngồi ở trên bàn, một cái đầu đen chôn giữa hai chân của cô liếʍ láp, toàn bộ phòng bếp vang lên tiếng thiếu nữ rêи ɾỉ đan xen với tiếng liếʍ, tiếng nuốt tham lam của người đàn ông.
Vị bơ ngọt mịn và dâʍ ŧᏂủy̠ ấm áp của thiếu nữ quả thật so với món điểm tâm tốt nhất còn muốn thơm ngọt hơn, anh ăn sạch sẽ cả tiểu huyệt còn cảm thấy không đủ, nhẹ đánh vào mông cô, kí©ɧ ŧɧí©ɧ thiếu nữ chảy ra càng nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ để cho anh giải khát.
“Âu Bằng... Thật thoải mái...”
Anh nâng nhẹ mông cô, mười ngón tay in vào thịt, cái lưỡi nóng rực ra ra vào vào nơi đó của cô, hoa châu cũng bị cuốn lấy, nặng nhẹ đùa bỡn, ngay cả hậu huyệt mắc cỡ cũng không được buông tha. Lam Bối Nhi không ngừng rêи ɾỉ, âm thanh trong trẻo kéo dài, nghe được âm thanh đó khiến anh càng thêm dùng sức, nhờ anh không ngừng nỗ lực khiến bụng cô co rút tiết ra toàn bộ tích tụ bên trong.
Một cơn sóng dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt phun tung toé lên miệng và cằm của anh, cố tình anh còn dán sát vào cô, hôn lên moi cô, mỹ danh là muốn cô nếm thử hương vị của chính mình.
“Ưʍ... Anh...” Lam Bối Nhi đấm vào ngực ăn, ăn dâʍ ŧᏂủy̠ của mình thật sự là quá mắc cỡ nhưng cái đánh mềm như bông không hề có sức lực của cô không giống như tức giận ngược lại giống làm nũng nhiều hơn.
Âu Bằng đặt hai chân của cô lên cánh tay anh, không biết đã giải phóng cự vật thẳng tắp ra từ khi nào, chỉ thẳng vào tiểu huyệt của cô, tay nâng mông cô lên, hơi dùng lực một chút, tiểu huyệt lập tức nuốt toàn bộ dươиɠ ѵậŧ vào.
Thân thể thiếu nữ bị gập lại hoàn toàn vừa khít với thân thể của anh, một cặρ √υ' mềm mại trước ngực dán sát vào ngực anh, bị đè ép dẹp lại, cọ xát với nhau.
Người đàn ông ỷ vào sức lực lớn, bế nàng dựa vào cửa phòng bếp, người lúc bình thường càng theo khuôn phép cũ lúc điên cuồng lên cũng điên cuồng hơn người khác. Trong lòng anh thậm chí âm u suy nghĩ, nếu người khác nghe thấy được tiếng động lập tức sẽ biết cô bé là của anh, từ trong ra ngoài đều là của anh, chỉ có anh mới có thể chơi cô!
Phía sau Lam Bối Nhi là ván cửa lạnh băng, phía trước lại là thân thể vô cùng nóng rực của anh, cô bị kẹp ở giữa gần như là nóng lạnh đan xen. Thân mình còn treo trên không, chỉ dựa vào cánh tay hữu lực của anh và dươиɠ ѵậŧ đang ra ra vào vào phía dưới để giữ thăng bằng, dưới tình huống như vậy cô chỉ có thể vô lực rêи ɾỉ.
“Cậu nói lão đại đang làm cái gì?”
“Cậu nói còn có thể làm cái gì? Còn không phải là... Hắc hắc hắc...”
“Cũng đúng, hắc hắc...”
...
Hiệu quả cách âm của cửa gỗ không tốt lắm nên cô có thể nghe rõ ràng! Hắc hắc hắc, hắc em gái ngươi nha!
Lam Bối Nhi vừa âm thầm mắng mấy tên ngốc bức ngoài cửa kia như vậy vừa lo sợ chuyện này tùy thời sẽ bị phát hiện, cho dù ngày thường cô luôn trực tiếp bá đạo, bản chất vẫn là một cô thiếu nữ ra đời chưa lâu, cô vô cùng đồng ý ôm ôm ấp ấp với Âu Bằng nhưng không có nghĩa tình nguyện để người khác phát hiện bọn họ đang ôm ôm ấp ấp!
“Âu Bằng... Chúng ta không cần ở chỗ này được không...? A... Ưm ưm ưʍ...”
Người đàn ông cố ý dùng sức đâm mạnh lúc cô đang thất thận, qυყ đầυ thật lớn đâm vào tận tử ©υиɠ của cô, kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy khiến cô đột nhiên không kịp phòng bị hô to ra tiếng, ngay sau đó lại ý thức được bọn họ đang ở trong hoàn cảnh nào, vội vàng che miệng lại, lấp kín tiếng rêи ɾỉ của mình.
“Như thế nào? Em sợ à? Chẳng lẽ không phải chính em đề nghị làm ở chỗ này sao?” Anh buồn cười nhìn cô bé khó có được những lúc ngượng ngùng như thế này, trong lòng thương tiếc nhưng hạ thân vẫn cứng rắn như sắt ở trong thân thể của cô kiểm tra thí điểm như cũ, lại còn thường xuyên thay đổi góc độ đâm vào.
Lam Bối Nhi bị đâm thật sự sung sướиɠ, cắn đầu ngón tay cũng không kìm được tiếng nức nở nặng nề đứt quãng. Tư thế như vậy lâu rồi, chân cô đã tê rần, hoa huyệt bị đâm đến mức không ngừng co rút, rơi vào đường cùng đành phải cầu xin Âu Bằng buông cô xuống.
“Chân em tê lắm rồi, thật sự rất khó chịu... Em muốn xuống dưới... Ưʍ...”
Âu Bằng thấy cô thật sự khó chịu, hôn khóe miệng của cô: “Ngoan, lập tức bắn rồi, sau đó anh mới thả em xuống dưới...”
Nói xong, anh nhanh hơn tốc độ, lại mãnh liệt đâm vào rút ra mấy chục lần mới bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đậm nóng bỏng vào trong tử ©υиɠ của cô.
Đặt thân thể thiếu nữ đã mềm giống như nước lên trên bàn, anh còn cẩn thận lấy áo khoác của mình lót ở dưới để thiếu nữ không bị cảm lạnh. Vận động kịch liệt thời gian dài khiến hai chân của cô tê mỏi, không khép được, tiểu huyệt cũng bị cắm thành một cái lỗ nhỏ tròn tròn chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng sữa, dâʍ ŧᏂủy̠ giữa hai chân cô bị đánh ra thành bọt biển nhỏ mịn, toàn bộ lông trên bụng của anh đều dính bọt biển trắng mịn này, cảnh tượng này thật sự vô cùng da^ʍ mĩ.
Dươиɠ ѵậŧ của Âu Bằng rất nhanh lại cứng rắn lên lần thứ hai, anh nhìn thấy bên cạnh tô bơ còn có có tương chocolate, hầu kết khẽ động, cầm lấy bình tương chocolate kia.
Một cây côn ŧᏂịŧ nóng hầm hập lại dính đầy tương chocolate để sát vào miệng Lam Bối Nhi chậm rãi cọ xát, chocolate dính đầy miệng cô. Cô kinh ngạc nhìn anh, nghĩ thầm ‘người đan ông này cũng học hư từ khi nào?’, lại thấy anh cười rất dịu dàng.
“Ngoan, không phải em thích ăn chocolate nhất sao?”
“Nhưng mà em mệt mỏi quá...”
“Ngoan, ăn xong cái này chúng ta sẽ không làm nữa!”
Vì thế Lam Bối Nhi cứ như vậy xuẩn manh mà mắc mưu.
Âu Bằng
không đơn thuần chỉ
muốn cô ăn sạch sẽ chocolate trên dươиɠ ѵậŧ, hơn nữa khi muốn bắn tinh lại đâm vào tiểu huyệt của cô thẳng tới tử ©υиɠ của cô lại bị lấp đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, sau đó lần thứ hai cứng rắn trong cơ thể của cô...
Cuối cùng khi về nhà, bụng của cô còn hơi phồng lên, tiểu huyệt bị anh nhét một cái nút lấp kín, nói là không muốn lãng phí tϊиɧ ɖϊ©h͙, như vậy dễ mang thai...
Tóm lại, Âu Bằng xác thật như Lam Bối Nhi mong muốn, không nghĩ tới vợ cũ nữa chỉ nghĩ đến làm sao để cô nhanh chóng mang thai