Xuyên Nhanh: Quyến Rũ Không Có Tội

Quyển 5 - Chương 12

Editor: QR - diendanlequydon

“Bối Nhi... Anh muốn sờ em...”

“Đừng nóng vội, sẽ cho anh sờ mà ~”

Đè lại bàn tay đang ngo ngoe rục rịch của anh, cô lại trêu đùa núʍ ѵú của anh thêm một lúc nữa mới buông tha cho vật nhỏ đáng thương này, ngược lại một bàn tay phủ lên du͙© vọиɠ sớm đã phồng lên giữa hai chân của anh.

Cách quần cũng có thể cảm giác được phân thân của anh đang nóng rực, Lam Bối Nhi cũng ngăn không được nội tâm đang nóng lên của mình, linh hoạt cởi thắt lưng, cởϊ qυầи, cầm lấy dươиɠ ѵậŧ nóng hầm hập di chuyển lên xuống. Cô từ đùi của anh trượt xuống, quỳ gối giữa hai chân anh, thong thả nuốt dươиɠ ѵậŧ to lớn của anh vào trong miệng.

“Bối Nhi, không cần... Dơ...” Âu Bằng bị kinh sợ thiếu chút nữa nhảy dựng lên, áo ngực trên mặt bị lấy ra, muốn ngăn cản cô khẩu giao với anh.

“Ngoan ngoãn, đừng cử động, sẽ rất thoải mái!” Lam Bối Nhi chỉ xem như anh đang thẹn thùng, hoặc là sợ lần thứ hai lại tái diễn ‘một giây đã bắn’.

Vùi đầu tiếp tục, đầu lưỡi tinh tế liếʍ láp từ dưới lên trên, ngậm qυყ đầυ ở trong miệng, lần lượt liếʍ lỗ nhỏ ở đỉnh và khe mũ, Âu Bằng sung sướиɠ, dươиɠ ѵậŧ lần thứ hai lớn thêm một vòng. Nước bọt khiến toàn bộ dươиɠ ѵậŧ đều ướŧ áŧ trơn trượt, tay cầm những chỗ không thể nuốt vào di chuyển lên xuống, một tay khác thưởng thức hai viên trứng tròn nặng trĩu.

“A... A...”

Âu Bằng không cách nào hình dung cảm nhận của anh lúc này, kɧoáı ©ảʍ bao phủ lấy anh khiến anh không có cách nào tự suy nghĩ được. Cô bé còn ngại như vậy không đủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thay phiên ngậm hai viên trứng của anh, dưới kí©ɧ ŧɧí©ɧ liên tiếp đâm sâu đến cổ họng, cuối cùng anh nhịn không được bắn ra, sau khi phục hồi tinh thần lại nhìn thấy cô đang nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh.

“Sau này em không cần làm như vậy, không thoải mái cũng đừng làm...” Đau lòng ôm lấy cô, cẩn thận lau tϊиɧ ɖϊ©h͙ vương bên khóe miệng.

“Em thích bộ dáng sung sướиɠ của anh, chỉ cần là anh, em đều thích!”

Lam Bối Nhi nhẹ nhàng cười, Âu Bằng nhìn đến ngây người, có thể nói nhất tiếu khuynh thành bất quá cũng chỉ như thế thôi.

“Vậy bây giờ đến phiên anh khiến em sung sướиɠ!” Âu Bằng thích hơn chính là hai người đều động tình muốn người kia sung sướиɠ chứ không phải một người sung sướиɠ.

“Ưʍ... A... A... Ưʍ...”

Âu Bằng vén áo cô lên đến cổ, nắm lấy cặρ √υ' mong muốn đã lâu, ngón tay buông lỏng, xoa nắn một bên vυ' biến hóa thành các loại hình dạng, bên kia bị miệng của anh ngậm lấy, hàm răng nhẹ nhàng nghiền quả anh đào nho nhỏ kia, đến khi thân thể cô tê tê dại dại, trong miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ không ngừng.

So với lần trước, tiến bộ của anh có thể nói là bay lên rất nhanh.

Quần thể thao rộng thùng thình căn bản không ngăn cản được người đàn ông, một bàn tay với vào, xoa nắn hoa huyệt giữa hai chân cô thành các hình dạng, xoa đến khi cô cảm thấy vừa đau vừa tê dại, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra liên tục. Âu Bằng hôn từ môi cô xuống vυ', từ vυ' xuống bụng rồi đến cái rốn nho nhỏ, lưu lại một đường nước bọt ái muội, tận đến khi đi vào chỗ thần bí mỹ lệ kia.

“Thật đẹp...” Một tiếng tán thưởng lại khiến Lam Bối Nhi đỏ mặt, trên khuôn mặt xinh đẹp như ngọc của mỹ nhân như phủ kín mây hồng. Âu Bằng nhất thời nhìn đến mê mẩn, quên mất chính mình đang làm cái gì, cứ như vậy nhìn Lam Bối Nhi phát ngốc.

“Anh.. Anh còn không nhanh lên!” Thẹn quá hóa giận nói, nhưng câu nói kia không giống đang tức giận mà ngược lại càng giống hờn dỗi.

“Được, anh cũng sẽ khiến em thật thoải mái!” Mỉm cười cưng chiều, cúi đầu xuống, hơi thở nóng rực khiến môi thịt mẫn cảm nhẹ nhàng rung động, anh không cần làm gì cũng đủ khiến cô trầm luân không có cách nào tự kềm chế.