Xuyên Nhanh: Quyến Rũ Không Có Tội

Quyển 5 - Chương 13

Phòng khách, trên sô pha.

“A a... Ha, thật thoải mái... Ưm a...”

Trong miệng Lam Bối Nhi không ngừng phát ra tiếng rêи ɾỉ, ngón tay vô lực nắm lấy đầu tóc của anh. Nửa người trên của cô, quần áo chỉnh tề còn nửa người dưới lại trần trụi, còn anh vùi đầu trong đó ra sức liếʍ láp, hai tay nắm lấy chân cô mở rộng sang hai bên, tiếng rêи ɾỉ của cô và tiếng mυ'ŧ nước chậc chậc của anh đan xen vào nhau tạo thành một điệu nhạc da^ʍ mĩ.

Người đàn ông liếʍ toàn bộ tiểu huyệt của cô, từ trên xuống dưới không hề bỏ sót chỗ nào, thậm chí cả cúc huyệt phía sau cũng liếʍ một lần. Lam Bối Nhi được hầu hạ vô cùng thoải mái, dâʍ ŧᏂủy̠ không ngừng chảy ra, người đàn ông để sát miệng vào mυ'ŧ lấy, cố ý phát ra tiếng nuốt nước đâm mỹ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến cô lại chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠. Mυ'ŧ một hồi lâu, anh dùng ngón tay vạch tiểu huyệt ra, hai bên mị thịt bị tách ra, đầu lưỡi thâm nhập vào bên trong, bắt chước hành động giao hoan, ra ra vào vào.

“A a a...” Chưa bao giờ nghĩ tới khẩu giao sẽ thoải mái như vậy, huyệt thịt mẫn cảm của Lam Bối Nhi không ngừng mấp máy, kɧoáı ©ảʍ một đợt lại một đợt đánh úp lại, thân thể càng ngày càng căng chặt, khi đầu lưỡi của anh đυ.ng đến điểm nào đó thì cuối cùng cô cũng đạt cao trào.

“Thoải mái sao?” Môi và cằm của anh còn dính dâʍ ŧᏂủy̠ của cô, nhìn thấy chuyện này tuy là bình thường cô vô cùng cường hãn cũng nhịn không được đỏ mặt ngượng ngùng.

“Em còn chưa nói có thoải mái hay không?” Cảnh tượng cô ngượng ngùng khó gặp như vậy tất nhiên anh cảm thấy mới lạ, lại càng không buông tha cho cô, truy đuổi, ép hỏi muốn cô đưa ra đáp án.

“Thoải mái, thoải mái, thoải mái, thoải mái muốn chết, có được chưa?” Lam Bối Nhi gầm nhẹ, nói xong lập tức chặn miệng của anh lại không cho anh có cơ hội nói nữa.

Đang hôn, cái mông đột nhiên không kịp đề phòng bị anh nâng lên, dươиɠ ѵậŧ thật lớn ma sát ở cửa huyệt, dính một chút dâʍ ŧᏂủy̠ lập tức cắm vào, toàn bộ dươиɠ ѵậŧ hoàn toàn đi vào.

“Ưʍ...” Thân thể trống trải đã lâu bị lấp đầy thậm chí có chút căng, Lam Bối Nhi chỉ muốn cao giọng thét chói tai để phát tiết vào giây phút thoải mái như vậy, nhưng cô còn đang hôn anh, tiếng thét chói tai bị nuốt mất chỉ còn lại một tiếng

hô nặng nề.

“Bạch bạch bạch......”

Trong nhà không ngừng truyền đến âm thanh thân thể va chạm, Âu Bằng cũng không biết thế nào, rất muốn hung hăng va chạm vào cô bé đang nằm dưới thân, muốn cô tiến vào trong thân thể của anh, vĩnh viễn không bao giờ chia lìa.

“Âu Bằng... Quá mạnh... A a a...” Tần suất đâm vào rút ra càng ngày càng nhanh, cô căn bản không thể nói thành lời, cuối cùng tiếng thét chói tai bị anh đâm vào thành những tiếng kêu rời rạc, da^ʍ mĩ như vậy càng khiến cho anh càng thêm dũng mãnh vô cùng.

Người đàn ông cứ đứng thẳng ôm cô, dùng sức mà đâm vào như vậy, không có bất luận kỹ xảo gì, chỉ cậy mạnh, đâm mạnh đến mức cô liên tục kêu da^ʍ mỹ.

“A a... Quá nhanh... Chậm một chút... A...”

Thét chói tai đạt cao trào nhưng mà anh căn bản không tính toán buông tha cho cô, vẫn hung hăng đâm vào như cũ. Thân thể đạt cao trào vốn mẫn cảm, anh lại khiến toàn bộ dâʍ ŧᏂủy̠ của cô chảy ngược vào bên trong, khi đâm vào rút ra lại phát ra tiếng nước “bọp bọp bọp”, không bao lâu sau cô lại đạt cao trào thêm một lần nữa.

Âu Bằng không biết mình đã làm bao lâu, đến tận lúc anh bắn tinh mới cảm giác được bản thân có chút vô lực.

“Bối Nhi, đừng rời khỏi anh...”[QR][diendanlequydon]

Ôm cô vào lòng, anh vùi đầu ở hõm vai cô, ngửi mùi hoa hồng nồng đậm trên người cô, nhẹ nhàng nỉ non, trong giọng nói để lộ ra sự bàng hoàng và bất an của anh.

Chỉ tiếc người nên nghe thấy những lời này đã hôn mê từ lâu.