Tối Cường Sơn Tặc Hệ Thống

Chương 88 - Gia Nhập Trại Cáp Mô

"Chúng ta muốn vào trại Cáp Mô."

"Van cầu ngươi thu lưu chúng ta đi."

"Yên lặng, yên lặng." Từ Thần Cơ duy trì lấy trật tự: "Muốn vào trại Cáp Mô, nhất định phải đi vượt qua kiểm tra, đạt điều kiện mới có thể."

"Ta muốn vào trại Cáp Mô." Nam chân bị thương ở bắp chân tiếng lên phía trước bàn.

"Tính danh?" Hoàng Tam Nguyên cầm bút hỏi.

"Tôn Cửu."

"Trước kia làm gì?"

"Nấu cơm cho lão gia."

"Chân bị thương sao?”

“Bị trục xe va phải, không có gì đáng ngại, ta có cánh tay rất khỏe, cái gì cũng có thể làm được.” Tôn Cửu nỗ lực đứng thẳng người.

“Tình huống của ngươi rất khó xử lý.” Hoàng Tam Nguyên thán một tiếng, ánh mắt thăm dò Trình Đại Lôi.

Trong lòng Tôn Cửu đều khẩn trương lên, hắn cầu khẩn nói: "Van cầu ngài, thu lưu ta đi, ta có thể chịu được cực khổ, cho dù là một chân tàn phế cũng không có việc gì.”

Trình Đại Lôi xem xét tin tức của Tôn Cửu, ngạc nhiên phát hiện Tôn Cửu lại là một cấp bậc đầu bếp ưu tú, cái này thực sự vượt quá mong đợi của Trình Đại Lôi.

“Tạm thời để lại, xếp vào cấp bậc C.”

"Đa tạ Đại đương gia, đa tạ Hoàng tổng quản." Tôn Cửu mừng rỡ, tựa hồ hoàn toàn quên chính mình hôm qua đã chủ động rời đi. Đồng thời hắn đến có chút kỳ quái: "Cái gì là cấp C?”

“Về sau ngươi sẽ biết, trước mắt đi vào xem vết thương của ngươi, nhớ kỹ, bây giờ ngươi đang trong kỳ thực tập, biểu hiện không tốt sẽ bị đuổi ra.”

Kỳ thực tập…? Tôn Cửu nghe không hiểu, tuy nhiên hắn biết mình đã được thônh qua. Đồng thời tâm tình cũng có chút hoang man, sợ bất cứ lúc nào cũng có thể bị đuổi ra.

"Kế tiếp." Hoàng Tam Nguyên phất phất tay.

Người đầu tiên đã ra mặt thì mọi việc sau đó sẽ diễn ra suôn sẻ. Trình Đại Lôi xếp hạng A, B, C, D, muốn tham gia trại Cáp Mô nhất định phải trải qua những kiểm tra khắc nghiệt, thậm chí khó khăn trước khi được thông qua, một số người đã bị loại trực tiếp.

Đối mặt với tình hình như vậy, mọi người rất hoảng sợ, vì sợ rằng họ sẽ bị đào thải và trở thành người vô gia cư. Không ít người nghĩ rằng, hôm qua kiên trì muốn rời khỏi, bây giờ vừa khóc vừa hô hào muốn ở lại. Mà sau khi bị loại một số người đã khóc nức nở nhưng Trình Đại Lôi lại thể hiện lại bày ra ý chí sắt đá, trước nay chưa từng có. (Thật ra là thu lưu hết !!!)

Trình Đại Lôi chính là muốn thông qua việc làm khó dễ, tước đoạt tôn nghiêm của bọn họ. Điều đó khiến họ hiểu rằng Cáp Mô trại không phải yêu cầu họ tham gia, mà ngược lại, việc tham gia Cáp Mô trại là một vinh dự và sự công nhận. Con người chưa bao giờ nâng niu những thứ mình có được một cách dễ dàng, mà chỉ những người đã nỗ lực để có được chúng mới được coi là báu vật, cho dù báu vật chỉ là một cọng rơm.

Những người gia nhập Cáp Mô trại cũng được chữa trị rất tốt, vết thương được chữa lành. Sơn trại hiện không có thầy thuốc, chỉ có Tần Man biết một chút về thảo dược sẽ tạm thời đảm nhận chức vụ này. Tuy nhiên, sơn trại sở hữu kỹ năng "Chữa bệnh", nên thương tích của những người này không phải là vấn đề quá lớn.

Ít ra thì mỗi người cũng được ăn một bát cơm nóng hổi, no nê, hương lúa thoang thoảng từ sơn trại khiến những kẻ đói khát dưới núi cũng háo hức trông thấy.

Mà đang bận rộn những chuyện này lúc, dưới núi lại phát sinh một chuyện khác.

Lục Hanh mang theo một tiểu đội người, mặt mày xám xịt từ thành Lạc Diệp đi tới. Khi nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt ở đây, trong tiềm thức hắn không khỏi giật mình, những người này đang làm gì vậy.

"Lục tướng, Lục tướng!"

Bỗng nhiên có người cao giọng gọi hắn, Lục Hanh ngẩng đầu, nhìn thấy Trình Đại Lôi đang hưng phấn mà hướng hắn ngoắc tay.

Lục Hanh rất không muốn nhìn gặp Trình Đại Lôi, tiến công dãy Cáp Mô thất bại trước đo, để cho mình bị trở thành trò hề. Mọi người đều nói Trình Đại Lôi chỉ dùng một chiêu, liền đem chính mình ngã xuống dưới ngựa.

Trên thực tế, hắn đã bị thương trong tay Tần Man trước, nếu không bằng Trình Đại Lôi có tư cách gì cùng tự mình động thủ.

Hắn cũng từng nhẫn nại giải thích: Trình Đại Lôi kỳ thực không được...

Sau đó sẽ bị bọn họ cười nói: Ô ô, ngươi để người ta một chiêu đánh bại, chẳng lẽ người ta không được, ngươi được? Ngươi được thì cứ một chiêu đánh bại người ta đi.

Nói chuyện còn phải đi kèm với một giọng điệu cường điệu và một nụ cười nháy mắt.

Từ thành Lạc Diệp đến thành Hắc Thạch, dãy Cáp Mô là con đường phải đi qua, Lục Hanh không muốn gặp Trình Đại Lôi, nhưng không thể không gặp hắn.

"Lục tướng, các ngươi không phải đi tới U Châu Vương đưa lễ mừng thọ à, làm sao mới đây đã trở về?" Trình Đại Lôi chạy tới, ngữ khí vậy mà rất thân thiết.

"Ừm a, làm xong việc liền trở lại." Lục Hanh tùy ý ứng phó, hắn không muốn cùng Trình Đại Lôi động thủ, động thủ cũng đánh không lại, Tần Man còn đang đứng ở trên núi nhìn xuống.

"Nhìn tình huống, có gì không thuận lợi sao?”

"Làm sao không thuận lợi, rất thuận lợi có được hay không!" Lục Hanh như bị dẫm ở chân mà kêu to lên. Trên thực tế, hắn lần này đi U Châu thành nào chỉ là không thuận lợi, quả thực vô cùng gay go.

U Châu Vương, Dương Long Đình là người thống trị của mảnh đất này, sở dĩ Tiết Bán Xuyên sau khi soán vị thì muốn lấy được Dương Long Đình chống đỡ, nhưng có chuyện Tiết Bán Xuyên cũng không hề biết.

Ba mươi năm trước, Nhung Tộc xâm lấn, Hàn Hổ Cứ sống chết bảo vệ thành, làm cho quân chi viện kịp tranh thủ thời gian chạy đến, như thế mới đánh lui được Nhung Tộc. Hàn Hổ Cứ dựa vào trận chiến này dương danh, trở thành thành chủ thành Hắc Thạch.

Tất cả mọi người đều biết những điều này, nhưng điều mà mọi người không biết chính là người dẫn quân hỗ trợ chính là Dương Long Đình. Nếu không có sự phòng thủ của Hàn Hổ Cứ, Dương Long Đình sẽ không thể tổ chức lực lượng đẩy lùi Nhung tộc, cũng như không thể trở thành người đứng đầu U Châu sau này.

Hai người tòng quân cùng lúc, chiến đấu trong một tiểu đội hơn ba năm, coi nhau như huynh đệ. Đối với những thứ này, Tiết Bán Xuyên đi theo Hàn Hổ Cứ nhiều năm như vậy, mà không hề hay biết.

Vốn dĩ Dương Long Đình còn không biết chuyện Hàn Hổ Cứ đã chết, U Châu thành cách thành Hắc Thạch rất xa, tin tức truyền bá không tiện. Cũng chính vì Lục Hanh lần này đưa lễ mừng thọ tới, Dương Long Đình mới biết được tin tức.

Đối mặt với chuyện Hàn Hổ Cứ chết, Dương Long Đình chỉ nói một chữ: Chết.

Ông ta giữ lại quà mừng thọ, gϊếŧ một vài tùy tùng của Lục Hanh để rửa dao, sau đó để Lục Hanh trở về, nói với Tiết Bán Xuyên rằng, những ngày này hãy sống cho thật tốt, hắn sẽ phát binh tấn công thành Hắc Thạch, tự mình dùng máu của Tiết Bán Xuyên để rửa mộ phần của huynh đệ.