Sơn Trúc

Chương 13: Cùng đến trường ( Cốt truyện)

Ngày thứ hai, Tả Tây Trúc bị Tả Bán Sơn ȶᏂασ tỉnh, thời điểm nam nhân “chào cờ” côn ŧᏂịŧ rất lớn, Tả Tây Trúc bị hắn ấn trên đệm giường mềm mại, hung hăng ȶᏂασ tầm hơn tiếng. Hắn mới cảm thấy mỹ mãn xuất tinh, sau đó ôm nàng đến phòng tắm giúp nàng rửa sạch sẽ, mà không hề ngoài ý muốn, Tả Tây Trúc toàn thân trên dưới lại bị hắn sờ soạng hôn lên, tiểu huyệt bị ngón tay hắn moi đào tϊиɧ ɖϊ©h͙, lại cao trào thêm mấy lần, cuối cùng sụp xuống được Tả Bán Sơn ôm lấy, Tả Tây Trúc ủy khuất rốt cuộc phát tiết.

“Hôm nay tôi không muốn đi ra ngoài…… Muốn đi thì ba ba đi đi……”

Kết quả Tả Bán Sơn tay dừng một chút, bàn tay to sờ sờ mông nàng đang nằm nghiêng trên giường “Cũng đúng…… Ba ba liền ở nhà cùng em cả ngày……”

Tả Tây Trúc vừa nghe hắn nói như vậy, đành phải chống thân mình đứng dậy, “Ba ba đi ra ngoài trước đi…… Thay quần áo xong tôi sẽ ra……”

Nàng biết Tả Bán Sơn nói được thì làm được, nếu hôm nay hắn không đến trường, nói vậy thời gian hoàn toàn sẽ ở nhà, trường học cũng chẳng trách cứ hắn. Nhưng mấy ngày nay đều ở cùng hắn nàng hoàn toàn biến thành thứ “Tiêu Khiển” cho hắn.

Tả Bán Sơn nhìn Tả Tây Trúc như vậy, cười sờ sờ nàng tóc, lại hôn hôn gương mặt nàng: “Lúc này mới ngoan……”

Lúc sau đến trường, Tả Tây Trúc cảm thấy quyết định của chính mình vẫn là chính xác, bởi vì trường học diễn ra lễ khai giảng, nàng có thể dựa vào ghế dựa ngủ gà ngủ gật một chút không quản người trên bục nói cái gì.

Nhưng Tả Tây Trúc cũng không có ngủ sâu, gần đây nàng thường ở cùng Tả Bán Sơn nên thành quen tương đối cảnh giác, thứ hai là bởi vì nàng cảm thấy ngồi ở bên cạnh nàng có nam sinh vẫn luôn nhìn lén nàng.

Tả Tây Trúc không cảm thấy mình hôm nay có cái gì đặc biệt, nàng thậm chí còn không trang điểm, liên tục bị Tả Bán Sơn lăn lộn lâu như vậy, quầng thâm mắt đen xì,chẳng khác gì mấy em gái đi hộp đêm trăng điểm mắt khói. Nam sinh này đặc biết có gì đó bằng không sẽ không nhìn lén nàng.

Vì thế Tả Tây Trúc mở to mắt nhìn về phía nam sinh bên cạnh.

Nam sinh kia phát hiện Tả Tây Trúc tỉnh, lại không kịp thu hồi hắn ánh mắt, hắn biết nhìn chằm chằm người khác là không lễ phép, chỉ có thể thẹn thùng cười quay đầu đi hướng khác.

Đại khái này nam sinh này khuôn mặt thanh tú, khí chất lại thanh khiết, Tả Tây Trúc ấn tượng đầu tiên với nam sinh này không tồi. Phỏng chừng tuổi mới lớn, nhìn nàng một bên ngủ liền không cầm lòng rung động.

Lập tức nàng liền ngồi nghiêm chỉnh, không cho hắn lưu lại bất luận tư tưởng cơ hội gì.

Mà lúc này, vừa lúc là Tả Bán Sơn lên đài, hắn nhìn quét một vòng, nhìn Tả Tây Trúc ngồi ở gần hàng cuối nghiêm chỉnh giống như chăm chú nghe giảng, tức khắc tâm tình nói không nên lời.

Sau đó liền tiêu sái ngồi xuống, đối với microphone, bắt đầu dùng tiếng Anh đọc diễn văn. Nhưng mà nam sinh ngồi bên cạnh Tả Tây Trúc lại nhìn hướng Tả Bán Sơn, rõ ràng sửng sốt, nhìn thoáng qua Tả Bán Sơn, lại nhìn về phía Tả Tây Trúc, sau đó lại nhìn về phía Tả Bán Sơn, lại nhìn về phía Tả Tây Trúc, phảng phất là có chút khϊếp sợ, lại như xác nhận cái gì đó.

Tả Tây Trúc vốn dĩ tâm tình không tốt lắm, nàng ngồi ở cuối cùng, chính là vì có thể yên tĩnh nghỉ ngơi một chút.

Nam sinh phía trước không ngồi, lại một hai phải ngồi bên người nàng, nói là hoàn toàn đối với nàng không có bất luận ý gì, nàng cũng không tin.

Nếu không phải thấy hắn không có gì nguy hại, Tả Tây Trúc đã sớm đứng dậy đi rồi.

Vì thế nàng liếc nhìn lại nam sinh kia, Tả Tây Trúc dù sao cũng là con gái của Tả Bán Sơn không giận khí thế áp người tựa hồ là sinh ra đã có sẵn.

Cho nên Tả Tây Trúc cảm thấy, nàng cảm thấy chấn bản thân như vậy đối phó nam sinh không có khó

Nhưng mà nam sinh chỉ cười nhẹ, đem tai nghe điện thoại, nhét vào lỗ tai Tả Tây Trúc.

“Ân…… A…… Quá sâu…… Ba ba……”

Tai nghe truyền đến tiếng rêи ɾỉ, Tả Tây Trúc chẳng phải quá quen thuộc.

Nàng lập tức mở to hai mắt nhìn nhìn về phía nam sinh kia.

Mà nam sinh kia đem điện thoại trong túi quần rút ra, đem hình ảnh hơi hơi lộ ra một chút, cho Tả Tây Trúc xem.

Tả Tây Trúc lập tức liền thấy được, là ngày hôm qua hình ảnh nàng cùng ba ba ở lầu hai tiệm sách làʍ t̠ìиɦ. Như vậy khi đó người lên lầu chính là hắn?

Tả Tây Trúc lập tức một giữ lại cổ tay hắn, hai mắt tinh lượng nhìn hắn, phảng phất như đang chất vấn nam sinh, ngươi muốn cái gì?

Đồng thời trong lòng cũng khống chế không được chửi thầm, hắn khiến nàng thật không thể trông mặt mà bắt hình dong, nhìn qua nam sinh ngoan ngoãn vô hại như vậy, thế mà lại là tiểu biếи ŧɦái.