Đám túi sữa nhỏ khác đứng sau Tưởng Quyện, trên mặt mỗi đứa dính một cái mặt nạ toàn cát vàng, căn cứ vào vị trí đứng, từ trước đến sau, màu sắc bề mặt giảm dần theo thứ tự, chúng sâu kín nhìn Vạn Vạn Tuế, cũng nhè ra một mồm cát.
Vạn Vạn Tuế là người bắt đầu trên khuôn mặt nhỏ có hai đóa mây hồng bay lên, nắm lấy cái xẻng nhỏ: “Xin lỗi, tớ không cố ý.”
Vì đề phòng ngừa bi kịch mặt nạ đất vàng được trình diễn lần thứ hai, đám túi sữa nhỏ phân công lại vị trí đào, năm túi sữa nhỏ đứng song song với nhau xong, biểu cảm đứa này so với đứa kia còn hiên ngang lẫm liệt hơn, Ung Dập không đứng cạnh bọn chúng, bị ông già da đen gọi riêng vào nhóm trưởng thành bên kia.
“Chuẩn bị!” Vạn Vạn Tuế đứng ở đầu hàng siết chặt xẻng nhỏ, phát hiệu lệnh, “Bắt đầu đào!”
Năm chiếc xẻng nhỏ cắm xuống, xúc vào đất.
“Nhấc chân!” Vạn Vạn Tuế tiếp tục.
Năm cái chân ngắn nhỏ đồng thời nâng lên, đạp thật mạnh lên chiếc xẻng nhỏ, đất cát bị bẩy lên.
“Hây da! Hây da!” Vạn Vạn Tuế vừa dùng sức nâng xẻng nhỏ lên, vừa nghiêm túc dùng ngôn ngữ dẫn đường.
“Hây da! Hây da!” Nhóm túi sữa nhỏ cùng dùng sức với Vạn Vạn Tuế.
Năm cái xẻng nhỏ chứa đầy đất treo trong không tủng, ông già da ngăm đi tới kiểm tra đám túi sữa nhỏ đã làm thế nào rồi.
“Cháu đang tính xé da cho đất hả dza?” Ông già da đen dùng giọng điệu dễ thương mà sắc bén bình luận về thái tử nhí Lục Trăn từ trước tới giờ chưa từng làm việc nặng kiểu này, không thích ứng nổi.
Khuôn mặt của thái tiwr nhí Lục Trăn đỏ ửng, nhanh chóng hất một lớp đất mỏng trên xẻng qua một bên.
“Ấu dza gót!” Ông già da đen bị số đất trên cái xẻng của Tưởng Quyện làm cho sợ ngây người, “Gió thổi một cái còn nhiều hơn là cháu đào đó dza!”
Nhóc bệnh kiều Tưởng Quyện mím môi, khuôn mặt đẹp cũng nhiễm một lớp đỏ ửng, lúc nhỏ sức khỏe hắn không tốt lắm, không biết có phải vì nguyên nhân này mà hiện giờ hắn bị thu nhỏ cũng trở nên yếu như gà thế này không.
Ông già da đen đi tới trước mặt đại tiểu thư Hạ Vị Mãn, cô tiểu thư nọ hiếm khi có chút chột dạ, nhưng vẫn hếch cằm nắm chặt xẻng.
“Oa!” Ông già da đen với vẻ mặt “khó lường”, đại tiểu thư Hạ Vị Mãn cho rằng ông muốn khen cô bé đã rất cố gắng, kết quả lại nghe ông già da đen nói tiếp, “Ông thấy cháu đào cái này cũng không dám thở luôn đó dza, sợ cháu thổi mất cái lớp trên xẻng của cháu!”
Khuôn mặt nhỏ của đại tiểu thư Hạ Vị Mãn ửng hồng, muốn giảo biện: “Nếu bổn tiểu thư không đào được hố, vậy nhất định là xẻng có vấn đề!” Nói rồi cô bé đưa cái xẻng trong tay mình ra, yêu cầu ông già da đen đổi cho mình cái khác, cô bé chỉ vào Ung Dập đang theo nhóm thành niên ở một đầu khác, xẻng trong tay anh dành cho người lớn, “Bổn tiểu thư muốn cái đo!”
“Vô dụng dza!” Ông già da đen giọng điệu nhã nhặn mà khéo léo từ chối đại tiểu thư Hạ Vị Mãn, “Với cái kĩ thuật này của cháy, dùng máy xúc đất cũng dùng không xong dza.”
Vô dụng… Hạ Vị Mãn tức đến nỗi dậm dậm chân, lại ôm cái xẻng nhỏ về, nhìn chằm chằm cái xẻng, như đang ép hỏi nó nhanh chóng nói bí quyết đào hố cho mình.
Sau đó là chưởng môn nhí Thiên Linh Linh, chưởng môn nhỏ đắc ý dào dạt mà chống eo, cái đầu nhỏ bóng bẩy phát sáng, vì để khiến đám nít ranh này thấy mình lợi hại, vừa rồi cô đã nhe răng trợn mắt sử dụng sức mạnh bẩy cả địa cầu, đào một khối đất thật to, nhất định sẽ được khen!
Qủa nhiên, ông già da đen vỗ tay cho cô: “Giỏi quá!” Thiên Linh Linh giương đầu lên, khuôn mặt nhỏ đã sắp song song với trục hoành, vào lúc cô chuẩn bị khoe khoang với Hạ Vị Mãn, ông già da đen lại nói, “Nếu cháu mà xài thêm chút sức, chưa biết chừng cả dầu mỏ cũng trào ra được!”
Chưởng môn nhí Thiên Linh Linh hăng sữa trừng mắt âm dương quái khí nhìn ông già da đen.
“Không phải đất cứ đào càng nhiều là càng tốt, không phải vừa rội ông đã nói độ sâu khoảng chừng cho mấy đứa sao? Đào sâu quá, cây giống không thể lớn được.” Ông già da đen duỗi tay, vỗ vỗ lên cái đầu nhỏ của Thiên Linh Linh, định động viên một chút, nhưng trong miệng lại phát ra tiếng kêu sợ hãi, “Thật nóng dza!”
Cuối cùng là Vạn Vạn Tuế, biểu cảm của cô nghiêm túc nhất, nhìn qua cũng là đứa chuyên nghiệp nhất, ông già da đen có kì vọng cao với cô, Vạn Vạn Tuế cũng không khiến ông thất vọng, đất được đào ra không nhiều không ít, ông da đen thấy vậy thì liên tục gật đầu, còn bảo Vạn Vạn Tuế đi ra, nhấc xẻng để cho các túi sữa nhỏ khác xem.
Khuôn mặt múp míp của Vạn Vạn Tuế treo hai đóa mây đỏ nhỏ thẹn thùng vì được khích lệ, nghiêm túc bước chân ngắn nhỏ để cho đám túi sữa nhỏ nhìn, ngay vào lúc cô sắp trở lại vị trí cũ, chân của cô bị một đống đất làm vướng ngã.
Thời khắc nguy cấp, Vạn Vạn Tuế vẫn không buông tay, nắm chặt cái xẻng nhỏ của mình, nhưng vì tuổi nhỏ nên cô không biết sự hiểm ác của quán tính, cô bảo vệ xẻng rất khá, nhưng nắm đất trên xẻng lại không có cách nào khống chế mà bay ra ngoài.
Biu~
Đúng lúc lấp bằng cái hố nhỏ cô vừa đào.
Vạn Vạn Tuế tuy không ngã, nhưng cô lại tan nát cõi lòng.
Cô cúi đầu nhìn lại nắm đất vàng đã trở lại cố hương một lần nữa kia, đó không chỉ là một nắm đất, cũng là vinh dự của cô, là kiêu ngạo của cô!
Khuôn mặt nhỏ của Vạn Vạn Tuế vẫn không biểu cảm, nhưng ai cũng có thể nhìn ra sự bi thương của cô.
Ông da đen đứng bên cạnh, phổ cấp khoa học cho đáp túi sữa nhỏ một cách đáng yêu: “Các bạn nhỏ, cái này của Vạn Tuế, được gọi là đào tịch mịch, ha ha ha.”
Ông già da ngăm lại đích thân chỉ đạo đám túi sữa nhỏ đào đất như thế nào, chúng cũng đã chậm rãi tìm ra được bí quyết ––––
“Chuẩn bị!” Vạn Vạn Tuế nâng tay nhỏ, ý bảo đám túi sữa nhỏ chú ý, “Bắt đầu đào!”
Nhóm túi sữa nhỏ như quay lại lần đầu tiên, được huấn luyện sẵn mà cùng nhau cấm xẻng vào đất, sau đó vào lúc Vạn Vạn Tuế kêu nhấc chân, thì dẫm chân lên chiếc xẻng nhỏ đến đây thì quá trình đều như nhau.
Nhưng bước tiếp theo đã được cải tiến nhờ nhóm túi sữa nhỏ có kinh nghiệm được dạy.
“Mông nhỏ!” Vạn Vạn Tuế quay mặt, dẫn đầu chu mông lên, đám túi sữa nhỏ khác cũng nghiêm túc giống như phim hoạt hình Tom mà nâng mông lên.
“Ngồi!” Theo giọng nói non nớt của Vạn Vạn Tuế, năm túi sữa nhỏ cùng nhau ngồi trên tay cầm của cái xẻng nhỏ.
Hình ảnh quý giá của những đứa trẻ loài người lần đầu phát huy được nguyên lí đòn bẩy đến tận cùng xuất hiện.
Năm nắm đất nhỏ giống như trong sự tính toán chuẩn xác mà chậm rãi rời khỏi đất, không còn phiền não gà yếu nữa, ngay cả bệnh kiều nhỏ với sức yếu cũng làm được.
Năm đống đất nhỏ chở theo giấc mơ vaftris tuệ của đám túi sữa nhỏ trong nháy mắt đã chia lìa mặt đất, bắt đầu gia tốc, lấy đường parabol hoàn mỹ, đập vào đầu của năm túi sữa nhỏ đang ngồi dưới đất.
Cả người toàn đất vàng, vậy thì sao chứ?
Bọn chúng ngồi (làm) được rồi!
Nhóm túi sữa nhỏ đặc biệt hài lòng với mình!
Ông da đen im lặng đứng một bên ghi hình phát ra tiếng cười sang sảng: “Chờ đám nhóc lớn, tôi sẽ lấy cái video này đi tống tiền chúng, nếu không trồng cây cho tôi, sẽ đưa đoạn video này ra ngoài ánh sáng, như vậy đến lúc tôi già rồi cũng sẽ không thiếu lao động, tôi thông minh quá dza! Ha ha ha!”
Nhóm túi sữa nhỏ không biết kế hoạch phạm tội của ông da đen, chúng bị cấm dùng mông trồng cây lại bắt đầu từ con số 0, bận rộn vất vả cả sáng, mỗi người đều thành công trồng được một cái cây non trở lên, nhìn cây non mà mình đích thân gieo, nhóm túi sữa sỏ không khỏi nở nụ cười vui vẻ trên mặt.
“Trẫm ra lệnh cho ngươi ngày mai phải lớn lên cao như vậy.” Thái tử nhí Lục Trăn vuốt ve cây non của mình, uy nghiêm ra lệnh, “Nếu trẫm biết các ngươi không dùng bữa cho tốt, trẫm sẽ tức giận đó!”
Thiên Linh Linh hếch cằm, vừa vui mừng nhìn cây non của mình, vừa kɧıêυ ҡɧí©ɧ Hạ Vị Mãn: “Hừ! Cây của bản chưởng môn nhất định sẽ cao hơn mày!”
“Nói tạm biệt hơi sớm rồi đấy, cây của cậu mà theo cậu, có thể ngay cả chân cây của tớ cũng không với tới!” Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn trả lời một cách mỉa mai.
“A a a!” Thiên Linh Linh xù lông, “Mày đang ám chỉ bản chưởng môn lớn lên lùn!”
“Đại tiểu thư đứng đắn ai ám chỉ cậu chứ?” Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn ngạo kiều hếch cằm, “Bổn tiểu thư đang quang minh chính đại trào phúng cậu!”
Hai túi sữa nhỏ bắt đầu phun châu nhả ngọc.
Tưởng Quyện lẳng lặng nhìn cây giống của hắn, trụi lủi, không đẹp chút nào, nhưng đúng là sinh mệnh mới đầu tiên ra đời trong tay hắn, là chính tay hắn, phí thời gian và mồ hôi trồng ra.
Hắn đã quen làm chuyện xấu, không có chuyện gì thì sẽ lên cơn bệnh, tất cả mọi người sợ hắn, bao gồm cả người mà hắn rất muốn đến gần, không ai biết, thực ra hắn cũng rất ghét dáng vẻ đó của mình, nhưng hắn không cảm thấy mình có cơ hội quay đầu, hắn cũng sợ người khác không tin mình.
Đầu ngón tay của hắn chạm nhẹ lên cây non, cây non khẽ lay động trong gió, như đáp lại hắn.
Có lẽ…
Nhìn cây non mới vừa bắt đầu, tràn ngập khả năng.
Trong lòng Tưởng Quyện khẽ động đậy.
Bắt đầu một lần nữa, với hắn mà nói, cũng chưa muộn như thế.
Hắn có thể cho cây non một cơ hội, cũng có thể cho mình một cơ hội.
Khuôn mặt nhỏ của Vạn Vạn Tuế nghiêm túc, nhìn chằm chằm cây của mình, một lát sau, vươn cánh tay béo nhỏ, vỗ nhè nhẹ lên chúng: “Phải lớn lên thật tốt, giống Vạn Tuế…” Cô bé cong cánh tay bụ bẫm, cho cây non nhìn cơ bắp không tồn tại của mình, “Cường tráng.”
Ung Ân ngồi trên cái xe lăn nhỏ, nghiêng đầu yên lặng nhìn đám túi sữa nhỏ khác, cậu rất hâm mộ, nhưng cậu không thể trồng cây, chỉ có thể nhìn họ.
Nhưng mà, nhìn cũng rất tốt.
Ánh mắt của cậu đặt trên cây non mới trồng trên đất.
Cậu hi vọng, cây của các bạn mình và anh trai đều có thể khỏe mạnh lớn lên, tựa như bọn chúng mỗi ngày đều vui vui vẻ vẻ. Ung Ân nhắm mắt lại, lông mi thật dài run nhẹ, nghiêm túc thành kính mà chúc phúc.
“Uầy!” Phía trên truyền đến tiếng nói, Ung Ân mở mắt ra, không phải thượng đế, là anh của cậu bé.
“Cây của anh nhiều quá, chia cho mày một nửa.” Ung Dập không được tự nhiên mà chỉ vào một loạt giống cây của mình, “Đằng sau chính là của mày, đúng, là mấy cái xấu xí ấy.”
Ung Ân nhìn Ung Dập, anh đứng dưới ánh mặt trời, biểu cảm vô cùng không kiên nhẫn.
“Cảm ơn anh.” Ung Ân cong mắt, “Em có thể đi lên sờ cây của em không?”
“Đi thôi đi thôi, đều là của mày, đừng có cái gì cũng hỏi anh! Phiền!” Ung Dập càng không kiên nhẫn, động tác nhìn qua thô lỗ nhưng thật ra lại cẩn thận mà đẩy xe lăn của Ung Dập đi.
Treo bảng lên cho cây non xong, nhóm túi sữa nhỏ cùng Ung Dập tới nhà ông da đen bắt đầu ăn cơm trưa.
Cơm trưa là ông ngoại Vạn Tuế làm, dùng rau dưa xanh mát không bị ô nhiễm mà ông già da đen đích thân trồng, còn có heo đi bộ gà đi bộ mà anh trai ông nuôi.
Nguyên liệu nấu ăn không thể chê, tay nghề càng phụ trợ thêm cho nó.
Đám túi sữa nhỏ đã làm việc nên đường ăn uống cũng mở ra, mỗi người đều ăn không ít.
Đặc biệt là Vạn Vạn Tuế, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc, khoảng trống của cái chén trong tay càng lúc càng nhiều, cuối cùng đã hấp dẫn ánh nhìn của ông da đen và nhóm thuộc hạ ăn như trâu.
Ông da đen lặng lẽ hỏi ông ngoại Vạn Tuế: “Vạn Tuế nhà ông lúc chọn đồ đoán tương lại có phải đã bắt được nồi cơm điện không? Đây cũng quá…”
“Không phải.” Ông ngoại Vạn Tuế lắc đầu, ngầu lòi làm sáng tỏ thay Vạn Tuế nhà mình, “Vạn Tuế nhà tôi lúc chọn đồ vật đoán tương lai, cái nắm tay nhỏ trực tiếp duỗi ra luồn vào túi ba nó rồi móc ra một viên thuốc mà ba nó không biết đã để bên trong từ khi nào.”
“?” Ông da đen ngửi thấy mùi hay, “Huyền ảo như vậy? Nhưng mà, Vạn Tuế bắt thuốc, về sau có thể làm dược sĩ bác sĩ đó.”
Ông ngoại Vạn Tuế xua ngón tay, tỏ vẻ rằng ông da đen giải không đúng, lấy những từ ngữ mấu chốt: “Nắm tay, trong túi, thuốc.”
Ông già da đen tỏ vẻ không hiểu.
“Toàn bộ, đều, muốn.” Ông ngoại Vạn Tuế cho ông da đen một ánh mắt khinh miệt kiểu “đến cái này cũng không hiểu?”.
Cằm của ông da đen rớt xuống.
Vậy mà cũng được?
Không thấy gượng ép sao?