Khi màn đêm buông xuống, Kiều Nặc lúc này đang cười híp mắt đi về nhà. Nhưng khi mới đi đến cửa hang động, hắn liền thấy một dáng người cao lớn đang đứng trước cửa. Nhìn thấy Đằng Tiêu đứng trước mặt mình, Kiều Nặc liền dừng bước có chút chần chờ, sau đó nói: "Đi vào ngồi một chút đi."
"Kiều Nặc, cậu không cần vì chuyện của tôi mà phải chịu ủy khuất, Duẫn Trúc kia tôi sẽ xử lý thích đáng." Đằng Tiêu cắn răng nói, dù gì đi nữa cũng là do hắn sai, không nên tin tưởng Duẫn Trúc đã thật sự thông suốt. Hắn trực tiếp đi đến Thần Phạt còn không được sao.
"Đằng Tiêu, anh nhìn chỗ nào mà cảm thấy tôi chịu ủy khuất?" Nghĩ đến trước giờ Duẫn Trúc chỉ thích một mình Đằng Tiêu, Kiều Nặc có chút tức giận. Một giống cái từ đầu đến cuối chỉ thích duy nhất một người, toàn bộ thế giới thú nhân này còn có ai khác sao?
"Ách" Nghe nói như thế, gương mặt tuấn tú của Đằng Tiêu không khỏi nứt ra.
Việc này, ý tứ này giống như hắn đang nghĩ đến sao?
"Đằng Tiêu, đừng luôn tự cho mình là đúng, tôi không có bị ủy khuất, ngược lại tôi rất thích Duẫn Trúc, vậy nên đừng đi quấy rầy Duẫn Trúc, không nên phá hư mối quan hệ của chúng tôi." Kiều Nặc cảm thấy chuyện này nhất định phải nói rõ ràng, Duẫn Trúc vốn đã không quá thích hắn, nếu như Đằng Tiêu lại đi làm bậy thì hắn phải làm sao đây.
"Cậu, cậu thích Duẫn Trúc? Không phải là bởi vì tôi?" Đằng Tiêu không thể tin hỏi.
Nghĩ đến giống cái có nụ cười ôn nhu lại sành ăn kia, Kiều Nặc gật đầu một cái, "Thích."
Ít nhất bây giờ trừ Liễu Duẫn Trúc ra thì toàn bộ bộ lạc không có giống cái nào khác có thể khiến hắn cảm thấy hứng thú. Hắn rất hiếu kỳ về Duẫn Trúc, hơn nữa sau khi tiếp xúc hắn cảm thấy tính tình Duẫn Trúc rất tốt, còn có chút hoạt bát, thật sự là rất tốt.
"Đằng Tiêu, đừng cảm thấy bản thân mình rất quan trọng, chúng ta mặc dù là bạn bè, nhưng tôi cũng không có khả năng đem cả cuộc đời mình về sau ra nói đùa, cho nên cậu không cần phải áy náy." Kiều Nặc nói rất rõ ràng minh bạch.
"Cậu, cậu thích thì tốt. Tôi, tôi liền đi trước." Đằng Tiêu cảm thấy mình có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại không biết nói cái gì, nên chỉ có thể chạy trối chết.
Là một người bạn tốt, Đằng Tiêu biết Kiều Nặc không có nói dối, nhưng trước đây Kiều Nặc cùng Duẫn Trúc chưa cùng tiếp xúc bao giờ, sao có thể thích được?
Một bên khác Mông Thái vừa về đến nhà liền bị mẹ Kiều Nặc, Amy véo tai.
"Ai u, bà làm gì vậy, buông tay, buông tay, đau đau đau." Mông Thái không ngừng cầu xin.
"Đau, đau cái rắm, lòng tôi còn đau hơn, ông dám vì bộ lạc mà hy sinh con của tôi, Mông Thái, ai cho ông lá gan đấy hả." Amy tức giận nói, sau đó lại hung hăng nhéo một cái, mới buông tha cho lỗ tai của Mông Thái.
“Ai u, đau chết tôi rồi, Amy bà cũng quá tàn nhẫn rồi." Mông Thái kêu đau không ngừng.
Amy xoay quá người đi không nhìn Mông Thái, Mông Thái cũng biết mình không đáng tin khi vì Đằng Tiêu mà đẩy con trai mình đi, nhưng vì bộ lạc, một tộc trưởng như hắn phải xử lý tốt.
“Amy, đừng nóng giận, Kiều Nặc đã sớm trưởng thành, lại vẫn luôn không tìm bạn lữ, bà không phải cũng lo lắng sao? Hơn nữa tôi thấy tiểu tử kia ở cùng một chỗ với Duẫn Trúc rất tốt." Mông Thái nhỏ giọng nói.
"Đó là do con trai tôi nghe lời, không làm ông khó xử." Amy tức giận nói.
"Được, đều là tôi sai, bà đừng tức giận, nếu không bà liền đánh tôi mấy cái đi?" Mông Thái cười híp mắt lại gần.
Amy thấy thế trừng mắt nhìn ông một cái, lão già chết tiệt, nghĩ rằng làm vậy liền khiến cho bà mềm lòng sao?
"Kỳ thực đứa nhỏ này đúng là có chút vấn đề nhỏ, nhưng nội tâm của nó vẫn rất tốt, về sau bà dạy dỗ một chút, Amy bà lợi hại như vậy, nhất định có thể đem Duẫn Trúc cho dạy tốt." Mông Thái vuốt mông ngựa cố làm cho Amy nguôi giận.
"Cái gì gọi là ta lợi hại như vậy? Ý của ông là tôi rất hung dữ sao? Hay ý ông tôi là một bà mẹ chồng độc ác?" Amy trừng to mắt nhìn Mông Thái.
"Sao lại thế được, Amy của chúng ta là lương thiện nhất." Mông Thái cảm thấy đầu ông đầy mồ hôi.
Chút nữa nhất định phải cùng tiểu tử thối kia câu thông một chút, dù cho không hài lòng Duẫn Trúc thì trước mặt mẹ hắn vẫn phải tỏ ra vô cùng hài lòng mới được.