Lãnh Băng Cơ nở nụ cười tự giễu: “Mua một tặng một, lãi ít nhưng bán được nhiều mà thôi. Chuyện lớn ta không giúp nổi, đệ phải biết rằng, một câu nói của đệ chọc tới mức Mộ Dung Phong nổi giận như một con chó điên, không biết đã nói bao nhiêu lời làm tổn thương người khác. Hiện giờ, có lẽ ta cũng khó mà bảo vệ mình, ta cũng chỉ có thể cố gắng hết sức mình để giúp đệ”
“Tẩu nói như vậy, một bụng tức tối trong lòng đệ lập tức đã †an thành mây khói. Dù sao trước khi chết, có thể khiến hai người nội chiến với nhau, đấu tới mức sứt đầu mẻ trán, rất tốt”
Lãnh Băng Cơ nghiến răng nói với hắn: “Người ta đều nói người sắp chết nói lời tốt lành, miệng đệ không thể tích chút đức sao?”
“Có thể, đương nhiên có thể” Tê Cảnh Vân làm theo: “Người ta nói, một câu nói hay làm ấm ba mùa đông, vậy đệ sẽ khen ngợi biểu tẩu đàng hoàng. Trong tất cả những nữ tử mà đệ quen biết, biểu tẩu là người đệ cầu mà không được, lúc nào cũng nhớ mong khó bỏ, hàng ngàn sắc màu rực rỡ nào trên thế gian này cũng không thể so sánh với tẩu. Chỉ tiếc, hận không thể gặp nhau lúc tẩu chưa gả đi, Cảnh Vân biết…”
“Dừng, dừng, dừng!” Lãnh Băng Cơ ngắt lời hắn: “Khen ta hai câu được rồi, không phải bảo đệ nói mấy lời buồn nôn như vậy làm ta khó chịu, toàn thân nổi đây da gà”
Tê Cảnh Vân nở nụ cười cà lơ phất phơ: “May mà hôm nay đệ chưa ăn no, nếu không bản thân cũng muốn nôn rồi, đúng là nói đến mình cũng thấy ngán”
“Nhưng bổn vương nghe thấy hai người nói chuyện với nhau rất vui vẻ, rất tập trung”
Sau lưng Lãnh Băng Cơ chợt truyền đến tiếng nói châm chọc, giống như từng chữ từng chữ đều bật ra từ kế răng, cứng ngắc tới mức làm người khó chịu.
Nàng ngạc nhiên quay đầu: “Mộ Dung Phong?”
Mộ Dung Phong đứng chắp tay sau lưng nàng, khoác trên mình một bộ cẩm bào màu mực, khiến hắn trở nên lạnh lùng, mang theo thái độ thù địch, vẻ mặt u ám.
Cũng không biết hắn đến từ bao giờ, nghe được bao nhiêu chuyện mà hai người nói.
“Biểu ca?” Tê Cảnh Vân lắc lắc dây xích trên người mình: “Biểu tẩu chỉ đến thăm đệ một chút mà thôi, huynh đề phòng tới mức theo đuôi tới đây sao? Huynh đệ nhà mình mà cũng không thể tin sao?”
Đôi chân dài của Mộ Dung Phong bước từng bước tới phía trước, vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng nhìn hai người chăm chăm, trong mắt không hề có nhiệt độ.
“Rõ ràng vừa rồi bổn vương nghe thấy hai người khanh khanh ta ta, giống như đang tán tỉnh ve vấn nhau”
Tê Cảnh Vân nhún vai: “Xem ra biểu ca thật sự ăn giấm rồi, ôi, thê tử của huynh đệ không thể nhòm ngó, đệ vẫn có chút tự giác này.”
“Thế sao?” Mộ Dung Phong nhếch môi cười.
Lãnh Băng Cơ vẫn luôn im lặng, không nói câu nào, nếu nói vừa rồi, ở trước mặt Lãnh Băng Nguyệt, hắn có nỗi khổ gì đó trong lòng nên mới phải nói ra những lời làm tổn thương người khác kia, vậy hiện tại là sao?
Hắn thật sự không tin tưởng mình, từ đầu đến cuối đều cảm thấy nàng là một nữ nhân không trong sạch, lẳиɠ ɭơ, hay thay đổi sao?
Lãnh Băng Cơ nắm chặt tay, hít sâu một hơi rồi nói: “Mộ Dung Phong, ta đã ở cùng chàng lâu như vậy, ta đối với chàng như thế nào, lẽ nào trong lòng chàng không rõ sao?”
Mộ Dung Phong cười lạnh, ánh mắt nhìn nàng đầy lạnh lẽo, không tồn tại chút ấm áp nào.
“Nàng cũng xứng nói chuyện tình cảm?”
Lời này làm Tê Cảnh Vân ngớ người. Trong ấn tượng của hắn, Mộ Dung Phong vẫn luôn đối xử với Lãnh Băng Cơ như bảo bối của mình, nói gì nghe nấy, sao hôm nay lại hắn lại nói ra những lời tuyệt tình như vậy?
Nhất là giọng nói mang đầy khinh bỉ và châm chọc, đó là những chuyện từ trước tới nay chưa bao giờ xuất hiện ở hắn.
Cho dù vừa rồi, Mộ Dung Phong đã làm Lãnh Băng Cơ tổn thương tới mức thương tích đầy mình, nhưng trong lòng nàng vẫn còn ôm một chút ấm áp dư lại. Vì thế, nàng mới chạy tới chỗ Tê Cảnh Vân để tìm câu trả lời mà bản thân mong muốn.
Nàng hy vọng, Mộ Dung Phong chỉ là tình cảnh bất đắc dĩ nhất thời mà thôi.
Hiện tại, sự lạnh lùng, vô tình của hắn giống hệt như khi nàng vừa được gả vào Kỳ vương phủ, tất cả trở lại điểm bắt đầu. Cũng có thể nói, lúc trước nàng chỉ đang sống trong áo tưởng do những lời ngon tiếng ngọt của hắn thêu dệt nên, hôm nay, rốt cục lớp ngụy trang cũng bị xét nát, lộ ra chân tướng?