Sáng sớm hôm sau, Thẩm Hoài An mở mắt ra.
Y nhẹ nhàng hít thở thì cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều đau đớn.
Người tu tiên đều có thể tự kiểm tra tình trạng của cơ thể, Thẩm Hoài An nhận ra tuy cơ thể vẫn rất đau nhưng xương cốt và lục phủ ngũ tạng bị tổn thương đã khôi phục hoàn toàn.
Đại não của Thẩm Hoài An mê mang trong nháy mắt, chưa kịp phản ứng được bản thân đang ở nơi nào.
Cho đến khi y nghe được tiếng hít thở truyền tới từ bên cạnh, Thẩm Hoài An miễn cưỡng cử động cánh tay thì nhìn thấy Cốc Thu Vũ đang làm tổ ở trong góc, ngủ say như hài tử vậy.
Y đã trở về.
Thẩm Hoài An thất thần trong chốc lát, đúng lúc này cửa sương phòng bị đẩy ra, Ngu Sở đi tới.
Trong lòng Thẩm Hoài An căng thẳng, y chịu đau đớn chống thẳng cơ thể rồi sau đó cúi đầu.
“……Sư tôn.”
Y thấp giọng nói.
Không biết vì sao y cảm thấy sợ hãi.
Sợ bị Ngu Sở quở trách, sợ sư tôn thất vọng, sợ sư tôn đuổi mình đi.
Ngu Sở nhìn chăm chú vào thiếu niên quật cường trời sinh này, y cúi đầu, tóc dài thường ngày buộc cao giờ lại tán loạn trên vai, thoạt nhìn không còn sức sống tỏa ra như ngày thường nữa mà yếu ớt ngoãn ngoãn đến mức đáng thương.
Nàng ngồi bên mép giường thì nhận ra Thẩm Hoài An đang co người lại một chút, cơ thể hơi nghiêng vào trong nhìn vô cùng đáng thương.
Ngu Sở vừa đau lòng vừa không biết phải làm sao.
Hài tử này bị người âm đến mức trọng thương như vậy, đến giờ còn sợ bị nàng trách phạt, nàng thật không biết nên nói thế nào mới tốt.
Nàng vươn tay nhẹ nhàng ôm bả vai thiếu niên để y tựa vào trong ngực rồi vỗ lưng trấn an.
“Con chịu ủy khuất rồi.”
Ngu Sở hạ thấp giọng.
Vốn dĩ Thẩm Hoài An còn bình tĩnh nhưng khi được sư phụ ôm vào trong ngực thì giống như tìm được người có thể dựa vào vậy, y vùi đầu lên bả vai của Ngu Sở, bờ vai run rẩy, nhẹ nhàng nghẹn ngào như một hài tử mà khóc nức nở.
Ôm đồ đệ đang khóc, Ngu Sở rũ đôi mắt xuống, trong lòng đè ép tức giận xuống.
Bốn tên đệ tử mấy chục tuổi của Thiên Cẩu Các đã trưởng thành thế nhưng không biết xấu hổ lừa thiếu niên còn chưa tới mười lăm tuổi, lại còn dùng phương thức ngoan độc đánh y.
Bột phấn lần đầu tiên rải và độc tố lần thứ hai găm trên bả vai Thẩm Hoài An đều không phải thứ tốt lành gì, người bình thường dính vào sẽ mất mạng ngay lập tức.
Khiến Ngu Sở tức giận nhất là tên nam nhân đó lợi dụng tâm tính thiếu niên của Thẩm Hoài An.
Nếu không với thực lực thấp kém của bọn chúng sao có thể là đối thủ của đệ tử mình?“Con không làm gì sai hết.”
Ngu Sở nhẹ nhàng vỗ vả vai của Thẩm Hoài An, nàng thấp giọng nói, “Con tin tưởng vào công bằng và đạo nghĩa không hề sai.
Con cứu người dân tay không tấc sắt cũng không sai.
Sai chính là những người đó, bọn chúng chính là đồ du côn vô lại đi lợi dụng sự thiện lương của con mà thôi.”
Thẩm Hoài An dựa vào bả vai của Ngu Sở, y khàn giọng nói nhỏ, “Sư tôn, con vẫn sai…… Trước là con không nghe lời người nói, không chịu khó tu luyện.
Người muốn con không nên nóng nảy con lại không nghe.
Người từng nói tiểu nhân khó phòng, để chúng con cẩn thận một chút con cũng không chịu nghe vào……”
Ngu Sở bất đắc dĩ nói, “Con vẫn là thiếu niên, lại ở độ tuổi nghịch ngợm thích gây sự nhất.
Thiên hạ có hài tử choai choai nào có thể hoàn toàn nghe lời người lớn nói đâu? Con đã đủ nghe lời, đã là đứa trẻ tốt.”
Thẩm hoài An mím môi.
Nếu Ngu Sở vì việc này mắng mình thì cũng không có gì.
Hiện giờ nghĩ đến mình đúng là tâm cao khí ngạo, lại quá ngốc, chưa bao giờ thấy loại người như Thiên Cẩu Các nên cho rằng trên đời này đều là người tốt.
Nhưng Ngu Sở không chỉ không nói y mà còn luôn an ủi, nói y là đồ đệ ngoan khiến trong lòng Thẩm Hoài An càng áy náy khó chịu.
“Lúc ấy người vẫn luôn dặn chúng con thận trọng từ lời nói đến việc làm, không nên dẫn người chú ý, con còn không rõ vì sao……”
Thẩm Hoài An nức nở nói, “Con, con và Lục Ngôn Khanh còn tự mình mang Tiểu Cốc về, hoàn toàn quên mất trước đó người đã cảnh cáo, hiện tại con mới hiểu được con đã làm sai quá nhiều.”
Ngu Sở thở dài một tiếng không biết nên làm điều gì mới tốt.
“Đúng là các con không hoàn toàn làm theo lời nói của ta nhưng ta chưa bao giờ tức giận, con biết tại sao không?”
Ngu Sở nói, “Không phải ta tốt tính mà bởi vì ta tin tưởng các con.
Ta tin phẩm tính đoan chính của hai huynh đệ các con, lại còn có trực giác chuẩn nữa.
Nếu các con mang người về đây thì nhất định bởi vì các con gặp phải chuyện khẩn cấp lại không có biện pháp nào khác.
Mà người các con mang về cũng nhất định là hài tử tốt.”
Nàng ngước mắt nhìn sang Cốc Thu Vũ đang ngủ say, nàng cười cười rồi rũ mắt xoa đầu Thẩm Hoài An.
“Đương nhiên việc của Tiểu Cốc không nói đến nữa.
Còn lần giáo huấn này để tương lai các con cẩn thận hơn, để ý hơn không bị người khác lừa bịp.”
Thẩm Hoài An rầu rĩ ừ một tiếng.
Qua vài giây, y hơi ủy khuất nói nhỏ, “Sư tôn, con mệt mỏi quá, khó chịu quá.”
Rốt cuộc trong lòng đau hay trên người đau Thẩm Hoài An đã không còn phân rõ nữa.
Cảm xúc mới không ổn định, hiện tại bỗng nhiên nghĩ tới việc mình đã quên nên lập tức ngẩng đầu.
“Sư tôn, cánh tay của con……”
“Yên tâm, không có việc gì.”
Ngu Sở nói, “Sẽ không ảnh hưởng tới việc cầm kiếm sau này của con.”
Thẩm Hoài An nhẹ nhàng thở ra nhưng vẫn không yên tâm lắm, cẩn thận nói, “Nhưng bọn chúng nói độc này cực kỳ đáng sợ, hình như là U Minh Cự Mãng độc gì gì đó, nghe đã thấy dọa người rồi.”
Ngu Sở không nói chuyện nữa, nàng duỗi tay véo cái mũi của Thẩm Hoài An,“Ô, con sai rồi, con sai rồi, con tin người, sư tôn, con sai rồi ---”
Thẩm Hoài An liên tục xin tha làm đánh thức Tiểu Cốc dậy.
“Thẩm Hoài An, huynh tỉnh rồi!”
Cốc Thu Vũ kinh hỉ hô lên.
Nữ hài bay đến ôm chầm Thẩm Hoài An khiến Thẩm Hoài An đau đến mức hét to một tiếng.
“Đêm qua huynh hù chết muội rồi! Muội còn tưởng rằng, muội còn tưởng rằng huynh sắp chết!”
Thẩm Hoài An xoa ngực mình, y nhe răng trợn mắt nói: “Nếu muội đâm vào huynh lần nữa huynh chết thật đấy.”
Ngu Sở duỗi tay ôm lấy eo Tiểu Cốc kéo tiểu cô nương vào trong ngực rồi nói, “Tiểu Cốc, lúc trước ta đã nói thế nào?”
Cốc Thu Vũ liền héo, “Nam nữ thụ thụ bất thân, dù đó là sư huynh cũng không thể ôm một cái.”
Lúc này Ngu Sở mới gật đầu.
Trên thực tế, vết thương của Thẩm Hoài An rất nghiêm trọng.
Trước mặt độc tố của U Minh Cự Mãng thì bị Thiên Cẩu Các đánh đến toàn thân gãy xương cũng không tính là gì.
Vốn dĩ độc đó chính là kịch độc, sau khi Thẩm Hoài An trúng độc lại không kịp thời trị liệu, cho dù Lục Ngôn Khanh phong bế kinh mạch xung quanh bả vai nhưng độc tố đó ảnh hưởng tới cơ năng của cơ thể, cũng rất khó khôi phục.
--
- Thiếu chút nữa ảnh hưởng đến tương lai cầm kiếm của y.
Đêm đó Ngu Sở hàn huyên với hệ thống ‘chó chết’ đó, tuy hệ thống vẫn cự tuyệt nói chuyện nhưng vẫn làm giao dịch với nàng.
Nó bán một lọ giải độc hoàn cho nàng trong khi Ngu Sở không có tích phân để đổi, tích phân là thứ để đổi khi mua vật phẩm.
Điều này đại biểu cho tương lai ở phương diện nào đó Ngu Sở sẽ lấy tích phân trả cho hệ thống.
***Tích phân: Là điểm tích lũy.
Nếu là trước đây, tuyệt đối Ngu Sở sẽ không đem quyền chủ động nhường cho hệ thống nhưng vì cứu mạng đồ đệ, đây là lần đầu tiên nàng phá lệ đồng ý phương thức trả sau này.
Nhìn bộ dáng khỏe mạnh của Thẩm Hoài An, trong lòng Ngu Sở cũng có cảm giác trấn an của người làm sư phụ.
“Đúng rồi, sư tôn, Lục Ngôn Khanh đâu ạ?”
Thẩm Hoài An hỏi.
“Sư huynh của con đi trả thù cho con.”
Ngu Sở nhàn nhạt nói.
“Trả thù?”
Thẩm Hoài An và Tiểu Cốc đều ngẩn ngơ, Thẩm Hoài An lẩm bẩm, “Huynh ấy là người ôn hòa sao có thể làm được……”
“Đừng coi khinh sư huynh của con, Hoài An.”
Giọng Ngu Sở nhạt nhòa, “Thằng bé đã từng trải qua cuộc sống đen tối đầy tuyệt vọng, thằng bé ôn hòa đến vậy chẳng qua nó muốn lực chọn làm người như vậy mà thôi.”
Lục Ngôn Khanh vừa đi là đi mất mười lăm ngày.
Đệ tử Thiên Cẩu Các không phải mỗi ngày đều tới Vân Thành, Lục Ngôn Khanh đồng ý với Ngu Sở sẽ không rời khỏi địa giới Vân Thành nên mỗi này đều ở Vân Thành chờ bọn chúng đến.
Lục Ngôn Khanh rời đi mấy ngày nay, biểu hiện của Thẩm Hoài An rất an tĩnh.
Dường như y biết Ngu Sở sẽ không cho mình xuống núi nên cũng không nói ra yêu cầu này.
Tiểu Cốc cứ cảm thấy Thẩm Hoài An có chỗ nào đó quái quái.
Khi Ngu Sở ở, y vẫn giống như trước hay nói, nhìn qua cũng không có thay đổi nào.
Nhưng khi chỉ còn một mình, Thẩm Hoài An vẫn cứ an tĩnh như vậy.
Trước đây y luôn tràn đầy sức sống, trừ việc đả tọa ra thì không lúc nào chịu nhàn rỗi.
Đợt trước Tiểu Cốc cảm thấy đại sư huynh giống cha, nhị sư huynh giống ca ca bởi vì Thẩm Hoài An luôn mang nàng đi chơi, mang nàng điên cùng, bọn họ đi khu có nước cạn bắt cá, ở trong rừng bắt thỏ, chơi trò đùa dai với Lục Ngôn Khanh.
Nhưng hôm nay, Thẩm Hoài An lại yên tĩnh đến kỳ lạ.
Y dựa vào mép giường một mình đọc sách hoặc ngồi ở bên cạnh huyền nhai ngây ngốc.
Nếu Ngu Sở không ở, có thể cả ngày một câu Thẩm Hoài An cũng không nói, một chút động tĩnh đều không có.
Tiểu Cốc vắt hết óc, nàng trộm giấu ở phụ cận con đường mà Thẩm Hoài An nhất định phải đi để nhảy ra hù dọa y, vậy mà Thẩm Hoài An chỉ cười cười rồi sờ đầu nàng.
Tiểu Cốc lấy đi giấy viết chữ bằng bút lông mà buổi sáng Thẩm Hoài An mới viết, sau đó nói cho y biết rằng giấy viết chữ mà y nghiêm túc viết đã bị nàng xé nát.
Thẩm Hoài An cũng không tức giận, không còn tính khí trẻ con chạy đi bắt nàng nữa, chỉ nói không có việc gì là thật sự không có việc gì.
Cuối cùng không còn biện pháp, Tiểu Cốc ôm kiếm đi nhờ Thẩm Hoài An dạy nàng, nói một đống lời hay về y, trước đây võ si Thẩm Hoài An chắc chắn sẽ cao hứng rất nhiều, nhưng hôm nay y chỉ mím môi rồi lắc lắc đầu.
Ban ngày Thẩm Hoài An vẫn yên tĩnh, chỉ khi nào gặp Ngu Sở mới cười hì hì giống như trước, biểu hiện tương phản này làm trong lòng Tiểu Cốc càng khó chịu.
Nhưng nói y luẩn quẩn trong lòng thì không có, mỗi ngày dựa theo huấn luyện đọc sách ăn cơm, chỉ là không hé răng mà thôi.
Tiểu Cốc đi tìm Ngu Sở, Ngu Sở nghe nàng kể lại xong cũng hơi đau đầu.
“Nhất định thằng bé có vấn đề.”
Ngu Sở nói, “Thằng bé mới tu tiên ba tháng, người quen biết hơn phân nửa cũng chỉ là phàm nhân.
Suýt bị người đánh chết thì bất kì ai cũng không có cảm xúc tốt được.
Thằng bé lại bị người ta âm đến mức này chỉ sợ trong lòng còn đang phân cao thấp với chính mình.”
“Vậy, vậy làm sao bây giờ? Tiểu Cốc sợ hãi nói, “Cả đời huynh ấy sẽ không rầu rĩ mãi như thế chứ?”
“Vậy chỉ có thể dựa vào ba người chúng ta cùng nhau nỗ lực giúp thằng bé.”
Dưới chân núi, Vân Thành.
Lục Ngôn Khanh ngồi ngay ngắn trong tiệm trà, hắn mặc bộ bạch y thêu hoa văn màu vàng, ngón tay thon dài cầm chén trà, trường kiếm để lên trên bàn.
Mỗi ngày hắn đều ngồi trong góc ở các tiệm khác nhau, một khi ngồi xuống đó là cả ngày, lại không có chủ quán hay tiểu nhị tiến lên hỏi.
Hôm nay đã là ngày thứ mười lăm.
Lục Ngôn Khanh ngồi trong tiệm trà nhắm mắt dưỡng thần, tấm lưng thẳng tắp như một pho tượng.
Cùng lúc đó, ngoài cửa thành Vân Thành có bốn tên đệ tử Thiên Cẩu Các đang trò chuyện cười hì hì nghênh ngang hướng về Vân Thành đi tới.
Nha dịch tuần tra đang đứng gác ở ngoài cửa thành thấy mấy gã này bèn nheo mắt lại xác định đó là đệ tử Thiên Cẩu Các thì quay sang đồng bạn thì thầm vài câu, trong đó có một người khi nghe xong liền đi vào cửa thành, một tên khất cái đang ngồi ở một góc phơi nắng.
Nha dịch cúi người nói mấy câu với tên khất cái, tên khất cái mở to mắt, bò dậy chạy về phố chính.
Tên khất cái đi đến đầu đường cái rồi nói nhỏ mấy câu với ông lão bán hồ lô, ông lão lấy một cây hồ lô đường rồi cúi xuống đưa cho một tiểu nam hài và dặn dò vài câu.
Tiểu nam hài cầm hồ lô đường chạy vội vàng hướng vào đên trong tìm một người khác.
Tuy Vân Thành không phồn hoa nhưng chiếm diện tích rất lớn, chỉ dựa vào một người chạy sẽ không nhanh được, người dân Vân Thành truyền lời cho nhau thì hiệu suất mới cao.
Lục Ngôn Khanh ngồi ngay ngắn cạnh bàn, ngoài cửa có tiểu nhị tiệm trà chạy chậm vào.
“Lục tiên trưởng, đệ tử Thiên Cẩu Các vào thành rồi.”
Lục Ngôn Khanh mở to mắt, hắn cầm kiếm đi ra tiệm trà.
Bên này, đệ tử Thiên Cẩu Các còn đang cười đùa nói chuyện phiếm thì bỗng nhiên phát hiện có gì đó không đúng.
Bọn chúng ngẩng đầu nhìn thấy các hàng quán xung quanh đều đóng cửa, người dân và tiểu thương của thành cũng không biết đi đâu, đệ tử các môn phái khác cũng không thấy bóng dáng, chỉ còn lại bốn người bọn chúng.
Đệ tử Thiên Cẩu Các nghi hoặc, trong đó có một người nhanh chạm vào mũi ưng hỏi, “Sư ca, kia là, kia là sư huynh của tên tiểu tử đó đúng không?”
Mũi ưng ngẩng đầu liền nhìn thấy Lục Ngôn Khanh mặc một bộ bạch y, trong tay cầm một thanh kiếm đang đứng ở giữa đường, đôi mắt tuấn mỹ đang lạnh lùng nhìn chăm chú vào bọn chúng.
Tu vi của bọn chúng cùng lắm chỉ đến Luyện Khí kỳ mà thôi, thấy Lục Ngôn Khanh là lập tức run chân.
“Ngươi, ngươi có ý gì?!”
Mũi ưng mở miệng nói, “Dưới thanh thiên bạch nhật như này muốn chắn đường của chúng ta làm gì?!”
Lục Ngôn Khanh rũ mắt.
Hắn biết gần như tất cả người qua đường và đệ tử các môn phái khác đều bị người dân Vân Thành giấu vào trong cửa tiệm đang đóng cửa ở hai bên đường, giờ phút này nhất cử nhất động lộ ra trước mắt mọi người.
“Bốn người Thiên Cẩu Các các ngươi ở Vân Thành chuyên khi nam bá nữ, không có chuyện ác nào không làm, mười lăm ngày trước cùng nhau hùa vào ỷ lớn hϊếp nhỏ đánh sư đệ mới nhập môn được hơn ba tháng của ta khiến cho tính mệnh của sư đệ bị đe dọa.”
Hắn rút trường kiếm ra, hàn quang lấp loáng.
Lục Ngôn Khanh ngước mắt nhìn bốn người đứng đối diện lạnh lùng nói, “Nếu giám can đảm thương sư đệ của ta thì hãy trả giá đại giới đi.”
Bốn tên Thiên Cẩu Các biết việc lớn không tốt, bọn chúng xoay người hướng về cửa thành bỏ chạy thì bỗng nhiên đồng loạt dừng bước chân chỉ thấy kém một bước, kiếm khí của Lục Ngôn Khanh cắt vào con đường lát đá.
Nếu một kiếm này rơi xuống đỉnh đầu thì có lẽ nửa cái đầu cũng không có.
Bốn người biết không thể chạy trốn được bèn dứt khoát chơi bài cũ, đồng loạt xoay người ném mạnh độc phấn có công hiệu đặc biệt.
Thiên Cẩu Các tu tiên không được, mấy năm nay dựa vào đánh lén hai bên đường đoạt bảo bối của những người tu tiến khác, mũi ưng có lọ độc dược của yêu thú xà là lấy từ cách này.
Nhưng trò xiếc của bọn chúng vô dụng với Lục Ngôn Khanh, ngón tay véo một cái, không khí xung quanh Lục Ngôn Khanh đều bị chân khí dao động mạnh mẽ khiến độc phấn bay về hướng ngược lại.
Bốn người bọn chúng dùng độc nên ngày thường vẫn uống thuốc giải cho nên không bị ảnh hưởng.
Bọn chúng nhìn thấy độc dược cũng không có tác dụng, chỉ có thể căng da đầu rút kiếm hướng về phía trước.
Bốn người bọn chúng còn không có tư cách đối phó với Thẩm Hoài An chứ nói gì đến Lục Ngôn Khanh cao giai hơn.
Lục Ngôn Khanh có đủ thực lực nhất chiêu chế địch nhưng thù hận trong lòng hắn khó có thể nhịn được, không muốn dễ dàng tha cho bọn chúng.
Ngu Sở nói cho hắn biết những kẻ này đều là hạng vô lại, chỉ cần một kích đánh lui bọn chúng thì bọn chúng sẽ quỳ xuống đất dập đầu xin tha, bị lâm vào hoàn cảnh đó chắc chắn rất khó coi, hắn cũng chưa chắc nhẫn tâm vận dụng hình phạt riêng.
Cho nên không cần vô nghĩa làm gì, lần đầu tiên đánh nhau cần cho bọn chúng đẹp mặt.
Lục Ngôn Khanh xuống tay tàn nhẫn, thanh kiếm trên tay chống lại công kích của một người trong nhóm rồi xoay người lại đánh ra một chưởng vào ngực của đệ tử khác.
Công kích của hắn đều được chân khí bao bọc, một chưởng này trực tiếp đánh nát xương cốt và lục phủ ngũ tạng của đối phương khiến gã phun ra một ngụm máu.
Một lần đánh giáp lá cà sạch sẽ lưu loát như cách Ngu Sở dạy.
Bốn người bị đánh văng ra mấy chục mét mới rơi xuống mặt đất, bọn chúng kêu than đầy thống khổ, muốn bò cũng không bò lên được.
Với người tu tiên dù ở Luyện Khí kỳ thì chỉ cần nội đan còn ở, chân khí còn vận chuyển sẽ rất khó tử vong.
Nhưng cốt cách bị đánh dập nát, lục phủ ngũ tạng bị xuất huyết vẫn thống khổ vô cùng.
Mặt ngoài bọn chúng chỉ chảy chút máu ở khóe miệng nhưng trên thực tế nội thương cục kỳ nghiêm trọng, thậm chí trong cơ thể cũng không có chỗ nào còn nguyên vẹn.
Lục Ngôn Khanh rút kiếm đi tới làm bốn tên đó sợ hãi không thôi, một bên r3n rỉ một bên nỗ lực muốn xoay người chạy trốn, nề hà không còn sức nữa.
Lục Ngôn Khanh dùng một chân đá mũi ưng ngã lăn bò, hắn cầm kiếm đi tới ngồi bên cạnh mũi ưng, một kiếm cắm lên bả vai của gã đó, tức khắc mũi ưng kêu lên thảm thiết.
“Nghe nói ngươi vốn định dùng độc nhận làm thương sư đệ của ta.”
Lục Ngôn Khanh thấp giọng nói.
***Độc nhận: lưỡi đao có độc.
Hắn rút kiếm ra, máu tươi đỏ thắm chảy xuôi xuống dọc theo lưỡi đao, hắn rũ mắt lại cắm trường kiếm xuống lần nữa, lần này mũi ưng chỉ phát ra tiếng hít vào, không còn tiếng chửi rửa nữa.
Ngực mũi ưng phập phồng, cả trán đều bị mồ hôi tẩm ướt, hắn ta suy yếu trừng mắt Lục Ngôn Khanh, hận ý đầy âm độc hiện trong đáy mắt đậm đặc như mây đen.
Lục Ngôn Khanh nhìn thẳng vào đôi mắt của mũi ưng, hắn lạnh lùng nói, “Ngày ấy ngươi hỏi vì sao sư huynh của đệ ấy không ở, hiện giờ ta đã tới.”
_________________________________________________Editor Thiên Châu Vũ Nhiên có lời muốn nói:Chào cả nhà! Tình hình là mình thành F0 rồi, ốm rất mệt mỏi cả nhà ạ (¯―¯٥) Thế nên mình không thể đăng chương thường xuyên được nữa, nhưng mình vẫn sẽ cố gắng cách một ngày đăng một chương cho đến khi nào khỏi ốm thì thôi (FIGHTING!!!)Chúc những bạn chưa thành F0 giữ được sức khỏe, còn những bạn đã thành F0 thì cùng nhau vượt qua nha! Thân! (>‿♥).