Trở lại vào lúc trước khi trời tối.
Thấy sắp tới giờ cơm, thời gian ước định gần đến vẫn không thấy tin tức gì của Thẩm Hoài An, Lục Ngôn Khanh bê đồ ăn lên rồi nhìn sắc trời mà trong lòng cứ lo âu.
Lần đầu tiên để Thẩm Hoài An ra cửa một mình làm Lục Ngôn Khanh vẫn không yên tâm.
“Tiểu Cốc, muội ăn trước đi.”
Lục Ngôn Khanh nhìn Tiểu Cốc đang ngồi một bên dặn dò, “Nếu sư tôn trở về thì nói huynh xuống núi tìm Hoài An, bảo người đừng lo lắng.”
“Muội đã biết, sư huynh.”
Tiểu Cốc ngoan ngoãn nói.
Lục Ngôn Khanh duỗi tay sờ đầu Tiểu Cốc rồi xoay người hướng dưới chân núi đi xuống.
Đỉnh núi vẫn còn ánh mặt trời vương vấn nhưng dưới chân núi sắc tời đã tối mịt.
Không biết có phải do tâm lý bị ảnh hưởng hay không, Lục Ngôn Khanh vừa tiến vào Vân Thành liền cảm thấy Vân Thành hôm nay khiến cho người ta có cảm giác áp lực.
Hắn đi vào cửa thành, quan binh đứng gác thấy hắn lập tức nhìn nhau, một binh sĩ trong đó cất bước hướng hắn đi đến, dự cảm bất thường trong lòng Lục Ngôn Khanh càng mãnh liệt hơn.
“Lục tiên trưởng, ngài mau tới quán trà của Vương chưởng quầy đi.”
Vừa đi tới quan binh Vân Thành vừa đè thấp giọng xuống, “Sư đệ của ngài đã xảy ra chuyện……”
Trong lòng Lục Ngôn Khanh căng thẳng.
Ngày thường hắn vẫn luôn ôn hòa có lễ với mọi người nhưng đến lúc này cũng không còn tâm trạng đáp lời, hắn bước vài bước về phía quán trà rồi dùng khinh công bay đi.
Gần như ngay lập tức Lục Ngôn Khanh đã tới trước cửa quán trà.
Hắn bỗng nhiên từ trên trời hạ xuống làm tiểu nhị đang quét rác hoảng sợ.
Thấy rõ là Lục Ngôn Khanh tiểu nhị lập tức lên đón.
“Lục tiên trưởng, ngài mau vào đi, sư đệ của ngài ở bên trong.”
Tiểu nhị một bên dẫn hắn đi vào một bên thấp giọng nói, “Vết thương khá nặng, chưởng quầy của chúng tiểu nhân và đại phu đều ở bên trong……”
Mặt sau quán trà có một tiểu viện vốn để cho tiểu nhị ở và nhà kho để ít đồ, tiểu nhị mang Lục Ngôn Khanh vào trong một gian phòng.
Vốn dĩ tiểu nhị còn muốn nói gì nhưng thấy sắc mặt đáng sợ chưa từng xuất hiện trên mặt Lục Ngôn Khanh nên không giám nói nhiều.
Lục Ngôn Khanh tiến vào phòng, thì nhìn thấy trong phòng có rất nhiều người.
Mấy chưởng quầy ngày thường quen biết đều ở, không biết đang nói cái gì.
Nhìn thấy Lục Ngôn Khanh, mấy chưởng quầy chạy tơi đón hắn vào.
“Lục tiên trưởng, sư đệ của ngài ở bên trong.”
Lục Ngôn Khanh không nói một lời, hắn mím môi đi vào buồng trong.
Đẩy cửa ra, mùi máu tươi nồng nặc bay tới.
Lục Ngôn Khanh ngừng lại những suy nghĩ trong đầu mà ngơ ngẩn đứng nhìn.
Hắn giương mắt, cảnh tượng trước mặt làm huyết khí Lục Ngôn Khanh dâng lên, trước mắt tối sầm lại.
Thẩm Hoài An suy yếu nằm trên giường, nửa bên mặt sưng to, còn vết máu bầm lớn đọng lại trên khóe miệng.
Đại phu c0i quần áo lộ nửa người trên làm máu thịt lẫn lộn trên vai phải hiện ra, vết thương nhẹ trên người vô số kể, có hai đại phu đang băng bó vết thương cho y.
Lục Ngôn Khanh đứng ở cửa không nhúc nhích, đại phu bên trong phòng và các chưởng quầy đều nhìn về phía hắn, một phòng chỉ toàn người tuổi đã bước vào trung niên nhưng trước mặt một thiếu niên mười bảy tuổi lại không giám mở miệng nói chuyện.
Lục Ngôn Khanh luôn luôn lấy ôn nhuận khiêm tốn để gặp người vậy mà giờ phút này hơi thở trở nên lạnh băng, uy áp của người tu tiên làm tất cả mọi người sinh ra cảm giác áp bách sợ hãi.
Lục Ngôn Khanh bước từng bước đi đến rồi quỳ xuống bên mép giường.
Hắn vươn ra ngón tay run rẩy dò xét tình trạng vết thương của Thẩm Hoài An.
Xương sườn, xương quai xanh, cánh tay và nhiều chỗ khác đã nứt gãy xương, lục phủ ngũ tạng đều bị tổn thương, nhịp đập của trái tim rất yếu ớt.
Còn trên vai phải của y không biết vì sao da thịt bị bong tróc, sâu đến mức có thể thấy được xương, máu thịt lẫn lộn, hơn nữa miệng vết thương biến đen, nhìn như dấu hiệu trúng độc vậy.
Có thể làm người tu tiên trúng độc tất nhiên không phải loại độc bình thường.
Lục Ngôn Khanh lập tức duỗi ngón tay điểm huyệt kinh mạch gần bả vai của Thẩm Hoài An để tránh độc tố lan ra cả người.
Vết thương toàn thân của Thẩm Hoài An so với trúng độc thì không coi là gì.
Lục Ngôn Khanh nhìn chăm chú vào Thẩm Hoài An, không quay đầu lại mà chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Theo câu hỏi của Lục Ngôn Khanh, những chưởng quầy và đại phu đứng sau hắn giống như được cởi bỏ á huyệt vậy.
Tức khắc, các chưởng quầy bắt đầu người một lời ta một ngữ kể lại những gì đã trải qua.
“Thiên Cẩu Các làm nhiều việc ác ở Vân Thành đã lâu, chẳng qua trước đây thỉnh thoảng đòi tiền, trăng trợn ăn bá vương cơm, còn tùy tiện lấy đồ đạc.
Mọi người đành nhẫn nhịn vì sợ chọc phải phiền phức.
Nhưng hôm nay, đệ tử Thiên Cẩu Các thật sự quá đáng!”
“Đúng vậy, trước đây bọn chúng muốn đánh chết Tiểu Triệu, lần này lại muốn khinh bạc nữ tử, nếu không gặp được Thẩm tiên trưởng thì hôm Lý cô nương phải chịu khổ rồi!”
“Chúng tôi nghe Lý cô nương nói nàng sợ có chuyện xấu xảy ra nên lập tức chạy đi tìm người.
Tiểu hài tử ở cửa tiệm cầm đồ chạy đến hẻm nhỏ đó trước, nghe thấy Thiên Cẩu Các nói muốn công bằng quyết đấu, về sau bọn chúng không đánh lại được Tiểu Thẩm tiên trưởng liền âm ngài ấy……”
“……Bọn chúng đánh ác quá, mọi người muốn đi cứu nhưng chúng tiểu nhân thật sự rất sợ.
Tiểu nhân nghe được một gã đệ tử Thiên Cẩu Các nói chỉ cần cầu xin sẽ buông tha cho ngài ấy, nhưng Tiểu Thẩm tiên trưởng xương cứng, ngài ấy bị đánh thành như vậy nhưng một tiếng cững chưa kêu, cũng không xin tha.
Ngài ấy tuổi còn nhỏ như vậy đúng là cái hán tử.”
Nghe những chưởng quầy này kể lại, tay Lục Ngôn Khanh đang để bên mép giường siết chặt lại, mạch máu trên mu bàn tay như muốn bật ra.
“Về sau tên cầm đầu nói cái gì mà phải dùng độc hủy đi tay của ngài ấy để tiểu tiên trưởng xin tha.
Chúng tiểu nhân đều vội muốn chết, còn tiểu Thẩm tiên trưởng vẫn không nói một lời.
Mọi người sợ ngài ấy xảy ra chuyện nên mới đi lên đuổi lũ vô lại đó đi.”
Nói đến đây, mấy trung niên nhân trong phòng đều quỳ xuống.
“Lục tiên trưởng, chúng tiểu nhân thấy thẹn với các vị a!”
Vương chưởng quầy nức nở nói, “Ngày thường sư huynh đệ các vị đều quan tâm tới người dân Vân Thành chúng tiểu nhân, nhưng đến lúc mấu chốt chúng tiểu nhân lại trơ mắt nhìn Tiểu Thẩm tiên trưởng chịu khổ, chúng tiểu nhân, chúng tiểu nhân thật sự…… Thật sự áy náy……”
Lục Ngôn Khanh rũ mắt nhìn chăm chú vào Thẩm Hoài An, trên mặt hắn không có chút biểu tình nào, một giọt nước mắt lặng yên chảy xuống từ hốc mắt.
“Không trách mọi người.”
Lục Ngôn Khanh mở miệng, thanh âm bình đạm rõ ràng, “Hoài An còn chịu vết thương nặng đến vậy, nếu là mọi người chỉ sợ ngay cả mạng sống cũng không còn.”
Giọng nói của Lục Ngôn Khanh rất trẻ xen lẫn trầm ổn vượt quá tuổi tác của mình.
Các chưởng quầy nhìn về phía Lục Ngôn Khanh, tấm lưng thẳng tắp của Lục Ngôn Khanh như một tòa núi non nớt và ngây ngô sừng sững bên người Thẩm Hoài An.
Hắn vươn tay nhẹ nhàng phất lên vết thương chồng chất bên sườn mặt của Thẩm Hoài An chữa khỏi miệng vết thương dễ lành đó.
Thẩm Hoài An vẫn nhắm chặt đôi mắt, máu bầm màu tím xanh trên mặt y biến mất không thấy, khôi phục lại khuôn mặt tinh xảo tuấn tiếu như thường ngày.
Lục Ngôn Khanh chữa khỏi vết thương nhỏ trên người y trước, còn dư lại những xương bị gãy và vết thương ở bả vai lại khiến Lục Ngôn Khanh phải dừng tay lại.
Dựa theo lời người dân nói thì tên đệ tử Thiên Cẩu Các đó muốn đem lưỡi đao có độc cắm vào bả vai của Thẩm Hoài An lại bị cản trở nên không thể thành công, nhưng độc tố trên chủy thủ vẫn tích ở bả vai Thẩm Hoài An.
Trong lòng Lục Ngôn Khanh lạnh toát.
Chỉ vài giọt độc tố đã ngấm vào tận xương, nếu để gã thực hiện được thì dù Thẩm Hoài An không chết cũng vứt nửa cái mạng, thậm chí có khả năng mất đi năng lực khống chế bàn tay.
Thẩm Hoài An vẫn luôn hôn mê bất tỉnh là có thể nghĩ cậu ta bị thương nặng thế nào.
Nếu là người thường chịu vết thương nặng như vậy đã sớm tắt thở.
Bả vai thì Lục Ngôn Khanh không xử lý được, còn xương bị gãy vẫn cần chữa khỏi một ít.
Nửa người trên của Thẩm Hoài An gần như không còn khối xương nào lành lặn, nhìn thấy những vết thương như vậy khiến bàn tay Lục Ngôn Khanh run rẩy.
Lục Ngôn Khanh từng chút từng chút chữa khỏi xương sườn của y, không biết có phải thân thể tốt hơn hay không, hoặc quá đau nên Thẩm Hoài An hôn mê rồi nhưng cổ họng vẫn phát ra thanh âm vụn vặt không rõ.
“Hoài An!”
Lục Ngôn Khanh thấp giọng nói, “Hoài An?”
Lông mi Thẩm Hoài An khẽ run lên, qua vài giây y chậm rãi mở mắt.
Thẩm Hoài An yếu ớt nhìn sang Lục Ngôn Khanh, giọng nói không phát ra âm thanh to được, mở miệng gọi, “Sư huynh……”
Nghe được Thẩm Hoài An gọi mình, giọng nói Lục Ngôn Khanh nghẹn lại, hốc mắt ướŧ áŧ không khống chế được.
Hắn nắm lấy tay Thẩm Hoài An thấp giọng nói, “Huynh ở, huynh ở đây.
Đệ không sao đâu.”
L*иg ngực Thẩm Hoài An phập phồng, mỗi lần hô hấp sẽ gây đau đớn, điều này làm y mở miệng muốn nói chuyện rất khó khăn.
“Đệ……”
Thẩm Hoài An thở phì phò cố gắng nói, “Đúng vậy, xin lỗi…… Đệ lại gặp rắc rối……”
“Cứu tính mạng của người thì có gì sai?”
Lục Ngôn Khanh nghẹn ngào nói, “Đã không có việc gì rồi, đệ nhẫn nại chút, đợi khi nào huynh tạm thời xử lý tốt thương thế của đệ thì chúng ta sẽ trở về……”
Vốn là Thẩm Hoài An rất phối hợp để Lục Ngôn Khanh trị liệu nhưng khi y nghe đến đây liền không biết tại sao lại giãy giụa.
Vế thương của y quá nặng, chủ yếu là bị đệ tử Thiên Cẩu Các hạ độc hai lần làm Thẩm Hoài An không khống chế được cơ thể, chỉ có thể phí công phản kháng.
“Đệ không, đệ không --
- khụ khụ ---”
Giọng nói ám ách khụ ra một ngụm máu.
Lục Ngôn Khanh vội vàng la lên, “Đệ không muốn sống nữa sao? Đừng nhúc nhích, để huynh mang đệ về tìm sư tôn!”
Thẩm Hoài An cố sức lắc đầu, Lục Ngôn Khanh sợ y tự làm thương bản thân nên không thể không dùng tay giữ chặt cái trán của Thẩm Hoài An.
“Vì sao không quay về?’ Lục Ngôn Khanh cúi đầu nức nở, “Không về môn phái thì đệ còn muốn đi chỗ nào?”
Hô hấp Thẩm Hoài An dồn dập, bờ môi run rẩy, hốc mắt đã ươn ướt.
“…… Đệ lại khiến môn phái chọc phiền toái.”
Thẩm Hoài An run giọng, “Sư tôn, sư tôn sẽ mắng đệ, đệ xin lỗi người, đệ không còn mặt mũi, người, người không cần đệ……”
Thẩm Hoài An hô hấp khó khăn hơn, nói chuyện không mạch lạc, mở lời cũng không được nữa.
Muốn nói mà không cất nên lời, Thẩm Hoài An cắn chặt răng, gấp đến mực vành mắt sưng đỏ, gót chân thì đập xuống giường đệm kêu vang.
Lục Ngôn Khanh sợ y cử động sẽ làm vết thương càng nặng, một tay đè đầu Thâm Hoài An, tay còn lại ấn chân y.
“Đệ hồ đồ quá!”
Lục Ngôn Khanh gấp đến mức quở mắng, “Khi đệ gia nhập môn phái sư tôn đã nói gì? Người nói từ đây về sau chúng ta là người một nhà.
Tu tiên là chuyện của trăm ngàn năm, ngay cả có quan hệ huyết thống cũng không thể làm bạn bên cạnh đệ mãi, chỉ có đồng môn mới có thể nâng đỡ, cùng đồng tâm hiệp lực, đối xử với nhau chân thành, đã thề qua chẳng lẽ đệ quên mất rồi?”
Ngực Thẩm Hoài An phập phồng.
Tên đệ tử Thiên Cẩu Các ám toán y, đánh y đến mức trọng thương vẫn không kêu ra tiếng, một giọt nước mắt vẫn chưa rơi.
Hiện giờ nghe Lục Ngôn Khanh nói những lời như vậy lại khiến nước mắt y chảy xuống.
Lục Ngôn Khanh biết Thẩm Hoài An cảm thấy bản thân đem phiền toái về cho môn phái, sợ Ngu Sở răn dạy mình, lại sợ Ngu Sở đuổi y đi, không giám thấy sư phụ nên mới kháng cự như này.
“Huynh cam đoan với đệ là sư tôn sẽ không mắng đệ.”
Lục Ngôn Khanh thấp giọng khuyên bảo, “Sư tôn không phải người không nói đạo lý, sao người có thể mắng đệ được? Nếu đệ không chịu về huynh sợ người sẽ lật cả Vân Thành đi tìm đệ mất!”
Lông mi dài mảnh của Thẩm Hoài An hơi chớp động, y mấp máy môi nức nở lên.
Lục Ngôn Khanh cảm thấy cả người y thả lỏng dần, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục chữa khỏi đoạn xương của Thẩm Hoài An.
Đợt trị liệu này vốn rất đau, lần trước khi chữa khỏi ăn mày Tiểu Triệu, sắc mặt Tiểu Triệu trắng bệch suýt chút nữa ngất xỉu.
Thẩm Hoài An còn nghiêm trọng hơn hắn ta gấp mấy lần, vậy mà trong lúc Lục Ngôn Khanh trị liệu ngay cả một tiếng y cũng chưa phát ra, giống như chỉ có thống khổ mới có thể khiến ý thức của y tỉnh táo.
Lục Ngôn Khanh không giám chậm trễ thời gian quá nhiều, hắn trị liệu một lượt rồi cùng đại phu mặc áo ngoài dính ướt máu và tro bụi giúp Thẩm Hoài An.
Hắn cõng Thẩm Hoài An lên lưng, nghiêng đầu nói nhỏ, “Khó chịu không?”
Nhất định là Thẩm Hoài An bị đau.
Y cắn răng nói, “Không có việc gì.”
Lục Ngôn Khanh sợ độc tố kia sẽ nguy hiểm đến tính mạng, hăn vội vàng cáo từ các chưởng quầy rồi dùng khinh công chạy hướng về núi.
Từ lúc nằm đến khi được cõng, tuần hoàn máu của Thẩm Hoài An tăng lên, y như muốn hôn mê đi.
“Sư huynh.”
Khi Lục Ngôn Khanh cõng y rời khỏi Vân Thành, Thẩm Hoài An nhẹ nhàng gọi.
“Làm sao vậy?”
Lục Ngôn Khanh hỏi.
Đầu của Thẩm Hoài An ghé lên bờ vai của Lục Ngôn Khanh, y thong thả chớp đôi mắt.
“Đệ là tên ngốc ấu trĩ……”
Thẩm Hoài An lẩm bẩm.
Y không có nói thêm điều gì nhưng Lục Ngôn Khanh lại biết Thẩm Hoài An đang nói cái gì.
Võ đạo, kiếm đạo là tinh thần cao thượng mà Thẩm Hoài An muốn theo đuổi từ nhỏ, y muốn thay đổi thế giới, lý tưởng quá xa vời đó đều bị Thiên Cẩu Các dùng chiêu thức âm hiểm quá mức ném xuống đập nát ngay trước mặt.
Trái tim Lục Ngôn Khanh đau đớn, hắn cắn chặt răng vừa hướng về Huyền Cổ sơn mạch vừa nhỏ giọng dỗ dành, “Đệ không phải tên ngốc, đệ không làm gì sai hết.
Là bọn chúng sai, là do bọn chúng âm hiểm xảo trá.”
Thẩm Hoài An suy yếu nhìn chăm chú về phía rừng rậm lẩm bẩm, “Cha đệ nói đúng, là ý nghĩ của đệ quá kỳ lạ, thế đạo này chính là như thế, là đệ cho rằng tất cả quá đơn giản.
Những gì đệ truy tìm đều, đều không có ý nghĩa --
- khụ khụ khụ……”
“Có ý nghĩa.”
Lục Ngôn Khanh cõng Thẩm Hoài An, hắn nhìn chăm chú vào màn sương mù trước mặt cắn răng nói, “Nếu đệ muốn giữ võ đạo, sư huynh sẽ giữ cùng đệ!”
……Ánh nến lay động.
Sau khi được đắp thuốc, Thẩm Hoài An liền ngủ một giấc sâu, sau khi Ngu Sở giúp y vận chuyển vài vòng bức ra độc tố trong bảy kinh tám mạch xong y mới không còn sốt nữa.
Tiểu Cốc cuộn tròn người như mèo nhỏ nằm trên góc giường canh giữ Thẩm Hoài An đã ngủ say, trên gương mặt nhỏ còn lưu lại vệt nước đã khô.
Lục Ngôn Khanh đứng lặng yên ở trong viện, hắn nhìn Ngu Sở đi ra rồi đóng cửa lại, lúc này mới cất bước đi theo.
“Sư tôn.”
Hắn thấp giọng gọi.
Ngu Sở không nói một lời, nàng cầm lấy áo choàng bao lại cơ thể giống như muốn ra cửa.
Lục Ngôn Khanh vội tiến lên trước chặn đường đi của nàng.
“Sư tôn, người muốn làm gì?”
Ngu Sở dừng bước, hít một hơi thật sâu rồi lạnh lùng nói, “Báo thù.”
“Sư tôn!”
Lục Ngôn Khanh quỳ xuống đất cúi đầu chắp tay thi lễ.
“Bọn chúng để đồ đệ ra tay, sao có thể để sư phụ ra mặt được?”
Lục Ngôn Khanh trầm giọng nói, “Để đệ tử đi thôi!”
Ngu Sở cúi đầu nhìn Lục Ngôn Khanh.
“Con?”
Nàng nói, “Con có thể làm được sao?”
Lục Ngôn Khanh lập tức nói, “Bọn chúng không phải là đối thủ của con.”
“Ý của ta là con nhẫn tâm được sao?”
Ngu Sở sâu kín nói, “Tính cách con hiền lành chính trực, nếu ta muốn con hoàn trả gấp bội, Hoài An gãy một khúc xương thì bọn chúng cần gãy hai khúc.
Một tay của Hoài An suýt chút nữa bị phế, ta muốn phế đôi tay của bọn chúng.
Ngoan độc như vậy con có thể làm được?”
Lục Ngôn Khanh quỳ trên mặt đất, đôi mắt rũ xuống vài giây, sau đó kiên định nói, “Đệ tử có thể làm được!”.