“Có thể tạo ra loại vũ khí uy lực như vậy, đại lục này có vẻ không còn yên ổn nữa rồi.” Cuối cùng, lão chỉ có thể than nhẹ một câu.
“Tiểu Lăng Lăng, ngươi muốn làm gì với những thứ này? Còn có, mục đích ngươi xây dựng thế lực, nó là gì?” Phong Hàn im lặng từ nãy đến giờ, lúc này mới nghiêm túc mà hỏi Phong Lăng. Dù đã uống rất nhiều rượu, hai mắt của lão vẫn như cũ thanh tỉnh và sáng ngời, cũng cất đi vẻ lơ đãng thường thấy. Lúc này, lão cực kỳ nghiêm túc mà hỏi Phong Lăng hai vấn đề.
“Gia gia, Tân Hồn Đạo Khí mục đích là để người thường có thể bảo vệ được chính mình.” Phong Lăng cũng thẳng thắn sống lưng, nghiêm túc mà trả lời Phong Hàn.
“Còn mục đích xây dựng thế lực, xuất phát điểm là để bảo vệ chính mình và người bên cạnh. Ta không muốn bản thân nhỏ bé bất lực mà nhìn người khác tổn hại đến ta thân nhân, hoặc là khiến ta phải làm ta không thích sự tình. Có chính mình thế lực, ta mới có khả năng đối đầu với tất cả.”
“Về sau, ta lại muốn xây dựng thế lực này càng cường đại hơn nữa. Không chỉ bảo vệ mỗi người thân và bằng hữu, ta còn muốn bảo vệ lấy những người dân thường không có sức chống cự kia. Ta không quen nhìn những tên Hồn Sư cao cao tại thượng tự cho là đúng, đối xử với người thường như là đối đãi súc sinh, đương nhiên mà tước đoạt nhân sinh của bọn họ.”
Dừng một chút, Phong Lăng nhìn thẳng hai mắt của Phong Hàn, rồi cười nói, “Ta cũng muốn giúp một lão nhân nào đó hoàn thành tâm nguyện của mình a. Ta muốn người đó nhìn thấy, một thế giới mà Hồn Sư không phải là tồn tại tuyệt đối, người dân thường cũng không có nghĩa vụ phải luồn cúi phục tùng bọn họ. Một thế giới mà ai cũng bình đẳng như nhau, không ai ở trên ai cả, cũng không một ai được tuỳ tiện tước đoạt sinh mạng của người khác.”
“Ta nghĩ, Tân Hồn Đạo Khí có thể rút ngắn khoảng cách này, thời điểm chứng kiến thế giới đó có thể gần hơn một chút a.” Phong Lăng cười, chậm rãi mà nói ra những lời này.
Phong Hàn nâng lên một vò rượu, ừng ực mà nuốt xuống, động tác có chút mãnh, rượu cũng theo khoé miệng lão mà chảy ra ngoài không ít. Lão muốn ngẩng đầu uống rượu, để che giấu dòng lệ nóng sắp tràn khỏi khoé mắt mình.
Lão ngửa mặt lên trần nhà, nhưng hốc mắt đỏ hoe đã không che lấp đi được tâm tình xúc động của lão ở hiện tại.
Hoá ra cháu gái lão, vẫn luôn biết rõ ước nguyện của lão a…
Điều mà lão luôn đau đáu bao lâu nay, thậm chí khi ngủ lão cũng không được ngon giấc. Trong mộng còn có những hình ảnh và cảnh tượng không ngừng nhắc nhở lão, lão phải gánh lấy trọng trách thay đổi số phận của những con người bình thường và yếu đuối kia. Nhưng sức lão có hạn, mà người cần được giúp đỡ lại quá nhiều.
Nay cháu lão tiếp tục thực hiện lý tưởng đó của lão…
Một biện pháp chưa dám nói là triệt để, nhưng chắc chắn hữu hiệu hơn cách lão vẫn luôn làm.
“Tiểu Lăng Lăng, mộng tưởng không nhỏ a.” Phong Hàn hiền từ cười, lão tiếp tục bộc bạch với Phong Lăng, “Thực hiện được nó không đơn giản chút nào cả. Mâu thuẫn giữa Hồn Sư và người thường, không phải chỉ đưa vũ khí cho người thường là có thể chấm dứt được a.”
“Thứ đáng sợ nhất, chính là suy nghĩ ăn sâu trong đầu bọn họ, ở cả Hồn Sư lẫn người thường. Họ bị trói buộc bởi lối suy nghĩ cường giả vi tôn đó, khi có sức mạnh thì mặc sức mà làm càn. Còn người không có sức mạnh, chỉ thứ công cụ phục vụ cho cường giả mà thôi.”
“Tiểu Lăng Lăng, ngươi có thể giải quyết được vấn đề này không?” Phong Hàn hai mắt khẽ ngưng, nghiêm giọng mà hỏi Phong Lăng. Lão Phong đã chỉ ra vấn đề trọng yếu nhất trong kế hoạch của Phong Lăng.
Lão đã mất từng ấy năm lăn lộn, tìm cách tốt nhất để thay đổi thực trạng tồi tệ của đại lục này, cho nên lão biết vấn nạn lớn nhất nằm ở đâu. Những người thường mà lão cảm thấy bất công cho họ đó, ngay cả bọn họ còn cảm thấy những bất công đó là đúng đắn, là điều đương nhiên. Chính họ không muốn thay đổi, lão có thể thay đổi được họ sao? Chính nhận thức và lối suy nghĩ sai lầm mới là trở ngại lớn nhất.
Phong Hàn tìm được nó, nhưng lão vẫn không thay đổi được gì. Lão đành phải tiếp tục với cách làm bao lâu nay của mình, mặc dù những việc đó chỉ như muối bỏ biển.
“Gia gia, để thay đổi suy nghĩ và nhận thức của một người, đó là một điều cực kỳ khó. Còn thay đổi suy nghĩ và nhận thức của một thế hệ, khó khăn là gấp bội… Suy nghĩ và nhận thức của cả phiến đại lục này, đó là không thể.” Phong Lăng lắc nhẹ đầu, cười nói.
“Nhưng là…” Chưa đợi Phong Hàn mày kiếm nhíu lại, Phong Lăng đã nói tiếp, “Gia gia còn nhớ ta đã từng nói với ngài ở Phòng Đấu Giá, con chim bị nhốt trong l*иg sẽ nghĩ con chim tự do bay lượn trên bầu trời rộng lớn là điên loạn và ngốc nghếch không? Tương tự, những người không có được tự do, họ sẽ nghĩ tự do là một tội lỗi, là một thứ đáng sợ cần phải tránh xa.”
“Vậy nếu một ngày nào đó, những con chim bị nhốt thấy rất nhiều con chim tự do bay lượn ngoài kia, vui vẻ và hạnh phúc sinh hoạt. Số lượng những con chim tự do càng ngày càng nhiều, những con chim bị nhốt đó sẽ bắt đầu nghi ngờ, có phải ở yên trong cái l*иg này là đúng đắn hay không? Hay là tự do bay lượn trên bầu trời rộng lớn kia, mới là điều mà nó ắt hẳn phải trải qua? Cái l*иg giam này, có thật sự là tốt đẹp như nó được biết hay không?”
“Gia gia, thế lực ta muốn xây dựng, chính là nơi sẽ xuất hiện những con chim tự do bay lượn đó.” Phong Lăng ánh mắt kiên định, dõng dạc mà khẳng định với Phong Hàn. Đây là cách mà cô có thể nghĩ ra để thay đổi lối tư duy đã ăn sâu vào mỗi người dân ở đại lục này.
Thế lực này sẽ là nơi mà cả Hồn Sư và người thường đều được trọng dụng như nhau. Mỗi người đều có thế mạnh của riêng mình, không chỉ ở mỗi sức mạnh, còn những khía cạnh khác trong sinh hoạt cần được xem trọng. Cuộc sống không phải là như vậy sao? Có rất nhiều việc có thể làm, tại sao phải bó hẹp ở việc tu luyện như vậy?
“Hảo…” Phong Hàn gật nhẹ đầu, giọng lão đã có chút nghẹn ngào, động tác cũng mất đi vẻ dứt khoát và tiêu sái thường thấy. Có vẻ lão cũng bị chấn động bởi ý định của Phong Lăng, một nước đi mà lão không bao giờ có thể nghĩ ra được.
“Tiểu Lăng Lăng, gia gia không có thế lực của riêng mình. Nhưng cũng có vài dược quán, rải khắp đại lục này. Không được xem là thế lực, nhưng sẽ có hữu dụng chỗ. Gia gia tin ngươi có thể sử dụng nó hiệu quả hơn cả gia gia.” Phong Hàn nói với Phong Lăng.
Dừng một chút, lão lấy ra một quyển sổ từ đai lưng trữ vật, đưa cho Phong Lăng rồi nói, “Trong đây là thông tin về Dược quán của gia gia, chi tiết đều ở trong này. Xem xong thì Tiểu Lăng Lăng ngươi đại khái có thể nắm được tình hình của nó.”
“Lần này gia gia trở lại cũng là vì giao lại này đó cho nhãi con ngươi. Còn có các bằng hữu của gia gia, mấy tên này đều là Hồn Sư tự do, không thuộc một thế lực nào cả. Gia gia đều đã gửi tin cho bọn họ, một vòng sau sẽ tụ hợp ở Tuý Phong Lâu tại Thiên Đấu Thành này. Ngươi có thể tận dụng cơ hội này để chiêu mộ bọn họ a.”
“Bọn họ phong lưu tiêu sái thành tánh, đều giống gia gia như vậy, lấy bốn bể là nhà. Không thích bị ràng buộc một chút nào. Nên là, đến xem Tiểu Lăng Lăng ngươi có bao nhiêu bản lĩnh để chiêu gọi bọn họ nha.” Nói xong, Phong Hàn còn nháy mắt với Phong Lăng, cười trêu ghẹo cô.
“Ba tấc miệng lưỡi của ta cuối cùng cũng gặp trắc trở rồi a.” Phong Lăng cũng cười, hài hước mà biểu cảm “sự bất lực” của mình.
Cả ba người đều cười ầm lên, bầu không khí trong phòng cũng dần sinh động lên, không còn đầy nghiêm túc và trầm trọng như lúc nãy nữa.
“Ta rất muốn nhìn xem, tân thế lực của Tiểu Lăng Lăng ngươi có thể khởi lên được ngọn sóng như thế nào a.” Phong Hàn cười khà khà mà nói, nốc tiếp một ngụm rượu. Lão đã uống lên một tòa “tiểu sơn” vò rượu rồi a, nhưng sắc mặt và ánh mắt vẫn như cũ thanh tỉnh và có thần.
“Ta cũng rửa mắt mong chờ đâu.” Độc Cô Bác bên cạnh cũng cười nói, chứng kiến hai ông cháu trò chuyện với nhau, lão ngoài kính nể và chấn động ra thì không biết làm gì hơn. Hóa ra đây là lý tưởng của những con người vĩ đại a.
“Haha.. Có hai vị Phong Hào Đấu La uy danh thiên hạ ở đây, lo gì không khởi được nha.” Phong Lăng cười, đùa với hai vị lão nhân trước mặt.
“Nói đến khởi, gia gia, ngài khởi cho thế lực một cái tên đi. Túy Phong Lâu, Ám Phong Các, Tân Hồn Đạo Khí mảng này, còn có các Dược Quán của ngài.” Vừa nói, vừa đếm trên ngón tay của mình, dừng lại ở ngón thứ 4, Phong Lăng liền kết luận, “Gom tất cả lại, ngài đến đặt một cái tên cho nó đi.”
“Ngươi còn bảo gia gia đặt tên a? Đến kêu ngươi trợ thủ đặt đi. Gia gia ta không có mỹ từ gì để đặt đâu.” Phong Hàn lập tức xua tay từ chối. Lão cũng là đặt tên phế a, khởi đến cái không hảo tên thì lại không may mắn.
“Nhưng gia gia ngài đặt mới ý nghĩa a.” Phong Lăng nói, cũng thuyết phục Phong Hàn mà gợi ý, “Ngài cứ tìm một chữ ghép với chữ Phong là được. Các mảng kia đều có chữ Phong trong tên gọi, đây là yêu cầu của ta. Tuy mỗi mảng hoạt động tương đối độc lập, nhưng cũng cần thống nhất dưới một thế lực. Cho nên, ngài cần thiết cho nó một cái tên a. Hàn Phong, Hỏa Phong gì đều được.”
“Tên cũng không thể tùy tiện đặt như vậy.” Phong Hàn than nhẹ nói, như chợt nhớ ra điều gì, lão sững người mà nói, “Uy. Tiểu Lăng Lăng, ngươi đừng hòng bài bố gia gia lọt hố a! Này thế lực là của ngươi, đừng đem trách nhiệm ném lên đầu ta như vậy nha!”
Phong Lăng dở khóc dở cười với Lão Phong. Cô biết lão không thích trói buộc, nhưng ném việc chạy lấy người nhanh như vậy vẫn là lần đầu hiểu biết. “Uy, ngài đừng vu khống. Ta không có bài bố gì nha! Thế lực này xây dựng vẫn là từ tiền của ngài a. Nói đến cùng cũng là thế lực của ngài, ngài đến có một chút trách nhiệm!”
“Uy uy uy. Ngươi cái nhãi con. Tiền ta đã cho ngươi thì nó là của ngươi, làm gì sau đó là việc của ngươi. Có đi xây dựng thế lực thì cũng là của ngươi, liên quan gì đến lão già ta?” Phong Hàn lập tức phủi sạch quan hệ, chối bay trách nhiệm của lão với thế lực của Phong Lăng.
Phong Lăng hết nói nổi gia gia mình, đành hận sắt không thành thép mà thỏa hiệp, “Hảo, vậy thì thế lực này đều do ta chịu trách nhiệm và quản lý, không nhọc lòng đến gia gia ngài a. Nhưng tên thì vẫn là ngài đến khởi!”
Không trách Phong Lăng, cô đã nói muốn giúp Phong Hàn thực hiện tâm nguyện của mình, cho nên Phong Lăng mới muốn thế lực này dưới danh nghĩa vẫn là thế lực của Phong Hàn. Lão không cần làm gì cả, chỉ cần là người đại diện hay “linh vật” của thế lực này là được. Ai mà ngờ, gia gia cũng là một cây gân, nhất quyết không muốn dính dáng dù chỉ là một chút đâu!
“Hảo, ta có thể khởi cái tên, nhưng ta nhất quyết không làm người đứng đầu nha!” Phong Hàn thuận cột liền lập tức bò lên trên, nhanh chóng đưa ra điều kiện để chặn đứng “âm mưu” của Phong Lăng. Đừng cho là lão không biết, nhưng lão không quan tâm mấy thứ danh tiếng hay danh vọng gì gì đó. Nếu Phong Lăng đạt được thành tựu, những thứ này hẳn là nàng phải đạt được, cường trao cho lão thì có ý tứ gì? Lão không cần nha!
Phong Lăng chỉ có thể nghiến răng mà nói ra chữ “Hảo”.
Độc Cô Bác bên cạnh ngồi xem diễn, hứng thú tràn đầy mà xem hai ông cháu nhà này đấu khẩu, cũng chỉ ở bên nhau thì hai người này mới có thể sinh động và trẻ con như vậy a.
Hai người này trước mặt lão chưa bao giờ thể hiện một chút tính khí nào như bây giờ.
Thấy “chiến trường” có vẻ hạ nhiệt, Độc Cô Bác mới hỏi Phong Lăng, “Tiểu Lăng, ngươi tổ chức thế lực như thế nào a? Như Tông môn như vậy?”
“Không. Tông môn ở đại lục này vẫn là gia tộc ẩn hình mà thôi. Thế lực ta muốn xây dựng khác biệt một chút, các mảng hoạt động tương đối độc lập, là song song cùng tồn tại. Vị thế trong tổ chức là ngang nhau. Các mảng đó chỉ chịu trách nhiệm với lãnh đạo trực tiếp của họ, còn các vị lãnh đạo đó sẽ làm việc với ta. Nó khá khác biệt so với cách hoạt động vốn có của các thế lực ở đại lục này. Cho nên, ta tính toán gọi nó là Hội, một kiểu thế lực chưa từng xuất hiện ở đây.” Phong Lăng giải thích với Độc Cô Bác, nói ra tính toán của mình.
“Hội a. Một cái mới lạ loại hình.” Độc Cô Bác gật gù tán đồng.
“Hảo. Vậy nó sẽ là Thanh Phong Hội!” Phong Hàn vỗ tay một cái, cười ha hả nói.
“Thanh Phong Hội? Một cái hảo tên a, Phong tiền bối.” Độc Cô Bác một bên tán đồng, tấm tắc khen.
“Thanh Phong? Gia gia có ngụ ý gì với nó sao? Thanh?...” Phong Lăng đang nói bỗng nhiên tạm dừng, “Từ từ! Gia gia, ngài….” Hai chỉ tai cô đã đỏ bừng, gia gia đây là trêu ghẹo cô a!
“Hắc hắc… Ta còn định lấy tên là Lăng Thanh hay Thanh Lăng gì nữa kìa. Nhưng mà nhãi con ngươi yêu cầu phải có chữ Phong, vậy thì Thanh Phong bái!” Phong Hàn hả hê mà cười lớn, tiếng cười của lão như cũ sang sảng mà hào phóng, vang dội cả căn phòng.
Độc Cô Bác cũng đã nhận ra hàm ý của Phong Hản, ha hả mà cười theo. Lão có gặp qua Chu Trúc Thanh a, là một cái kiên cường nữ hài đâu, mỹ mạo thì khỏi phải bàn cãi. Dù khó phải thừa nhận, nhưng nhân gia quả thật xinh đẹp hơn cháu gái Nhạn Nhạn của lão a. Phong Lăng thích nàng cũng là điều dễ hiểu. Dù cả hai đều là nữ, nhưng Phong tiền bối không phản đối mà còn tác hợp, lão đây hạt lo lắng cái gì. Cho nên lão cũng hứng thú bừng bừng mà ghẹo Phong Lăng cùng với Phong Hàn.
Cái này thú vị hơn cách ứng tình cảm giữa hai nữ nhân nhiều.
Hai lão nhân gia cũng được dịp mà trêu chọc Phong Lăng một trận ra trò!