“Phong Lăng. Ngươi chơi xấu!” Tiểu Vũ lồm cồm đứng dậy, nổi giận đùng đùng, dậm chân tức giận mà chỉ vào Phong Lăng mắng.
Mọi người trong sân cũng há hốc mồm với một màn này. Chỉ chớp mắt một cái, Tiểu Vũ đã không thấy. Nhất là Đường Tam, hắn hoảng hốt đến Đệ tam Hồn Kỹ thi triển cũng không xong.
Nhưng may là Phong Lăng còn tính thân sĩ, không có làm bị thương Tiểu Vũ. Nhưng ngay sau đó, hắn lại cảm thấy trận đấu khó khăn. Tiểu Vũ đã là một đối thủ đáng gờm, vậy mà Phong Lăng có thể nhẹ nhàng giải quyết chỉ với một luồng gió.
Dường như Phong Lăng có thể nắm hết mọi dự tính của bọn họ, luôn có thể nhẹ nhàng phá giải chiêu thức của mọi người. Hắn không khỏi phải nhìn nhận lại sự cường đại của Phong Lăng, không chỉ ở sức mạnh mà còn có cả đầu óc.
Cũng đừng ngạc nhiên vì sao Phong Lăng chỉ cần dùng một đòn gió xoáy là có thể thổi bay Tiểu Vũ. “Ngưng Phong” của Phong Lăng còn có thể thổi bay Thái Thản Cự Vượn, tuy rằng lúc đó có thêm hai Hồn Kỹ “Phong Vực” và “Trọng Lực” hỗ trợ, nhưng gió của Phong Lăng cường đại là không thể nghi ngờ.
Chưa kể, Phong Lăng ra đòn còn căn chuẩn thời gian đến từng sát na. Nếu lúc đó Tiểu Vũ không nhảy lùi về phía sau, hai chân không rời mặt đất thì không phải chỉ một luồng gió xoáy là có thể thổi bay xa đến như vậy.
Đới Mộc Bạch hai Hồn Hoàn đệ nhị và đệ tam đồng thời sáng sáng lên, Đệ nhị Hồn Kỹ “Bạch Hổ Liệt Quang Ba” phát ra hàng loạt bạch quang như tia sét năng lượng hướng đến Phong Lăng. Đệ Tam Hồn Kỹ “Bạch Hổ Kim Cương Biến” giúp tăng cường công kích, lực lượng cùng phòng ngự lên gấp đôi.
Thi triển cả hai cùng lúc, hiển nhiên Đới Mộc Bạch muốn tăng thêm khả năng gây sát thương lên Phong Lăng.
Nhưng Hồn Kỹ của hắn chỉ đánh vào đất trống, đã không còn người ở đó nữa. Không biết từ lúc nào, Phong Lăng đã tiến đến sau lưng Đới Mộc Bạch, cười khẽ nói, “Bạch Hổ Đại Vương, ngươi đánh đi đâu vậy? Mục tiêu của ngươi ở đây nha.”
Phong Lăng đây là trêu chọc chữ “Vương” giữa trán của hắn. Khi Võ Hồn bám vào người, da hắn cũng sẽ có vằn như da hổ. Trên trán cũng có vằn, 3 ngang 1 dọc, chính là chữ “Vương”.
Sau đó, Phong Lăng nâng Lăng Thiên Phiến lên, xoay ngang lại làm mặt tiếp xúc rộng hơn, cho hắn một “thước” vào người. Không có khí bao bọc lấy Lăng Thiên Phiến, hơn nữa đã dùng bề mặt rộng hơn để đánh, hiển nhiên là chỉ gây đau chứ không đổ máu.
Hôm nay Phong Lăng đã quyết định đánh tên này một trận, chính là đánh đau thôi, cũng không đến mức phải dùng đến đổ máu phương thức.
Tuy nhiên, một “thước” này lại không như ý muốn mà tiếp xúc đến cơ thể Đới Mộc Bạch. Chu Trúc Thanh bỗng nhiên xuất hiện, dùng hai trảo chặn lại Lăng Thiên Phiến của Phong Lăng.
Không hổ là Mẫn Công hệ Hồn Sư, có thể theo kịp tốc độ của Phong Lăng, lại còn vô thanh vô tức mà tiếp cận, căn chuẩn thời gian lúc Phong Lăng mất đề phòng đối với chuyển động xung quanh. Phong Lăng không khỏi tán dương mà nhìn Chu Trúc Thanh.
Bên này, chặn được đòn của Phong Lăng, Chu Trúc Thanh khó hiểu mà nhìn người này gương mặt rạng rỡ, ánh mắt sáng rực mà nhìn nàng. Nàng nhăn mày, bởi vì không hiểu vì sao nàng cảm giác được Phong Lăng như muốn tán thưởng tiểu hài tử, giống như ánh mắt “mẫu thân” khen ngợi nữ nhi nhà mình.
Làm nàng không khỏi khó chịu, vì sao người này lại có ánh mắt như vậy với nàng?
Nếu đã khó chịu, nàng liền sử dụng Đệ nhị Hồn Kỹ - U Minh Bách Trảo. Tấn công từ nhiều phía dồn dập, lại chỉ tập trung vào một điểm như cả trăm bàn tay đồng thời đánh ra. Có sự sắc nhọn của trảo, lực xuyên thấu gia tăng đến cực hạn.
Chu Trúc Thanh cứ ngỡ Phong Lăng sẽ tránh né đòn tấn công này của nàng, bởi vì Võ Hồn của Phong Lăng không thiên về phòng ngự, có thể trực tiếp đón nhận đòn công của nàng như Triệu Vô Cực. Vậy mà Phong Lăng vẫn đứng yên một chỗ, đón nhận Bách Trảo của nàng.
Nhưng cũng may là không ngạnh kháng bằng cơ thể gầy ốm đó. Phong Lăng nâng lên Lăng Thiên Phiến, đỡ lấy 100 trảo đó từ Chu Trúc Thanh.
Chu Trúc Thanh là Mẫn Công hệ, về tốc độ thì không cần phải bàn cãi. 100 trảo này là là từ Hồn Kỹ thi triển, đánh ra chỉ trong vòng vài giây. Vậy mà Phong Lăng có thể theo kịp tốc độ của Chu Trúc Thanh, đỡ được 100 trảo liên hoàn đó, trong trạng thái không dùng Hồn Lực cũng như Hồn Kỹ!
Trong trận đấu với Mạnh Y Nhiên, mọi người cũng đã biết Phong Lăng vung kiếm tốc độ rất nhanh, nhưng nhanh tới nông nỗi này thì đã nằm ngoài sức tưởng tượng. Tuy nhiên, Phong Lăng cũng không phải hoàn hảo đỡ được 100 trảo, cũng có vài đòn không đỡ kịp, làm tay áo của cô bị cào rách vài đường.
Nhưng cũng chỉ là quần áo, không có thương tổn tới da thịt.
“Lần sau chúng ta tỷ thí nghiêm túc với nhau đi.” Phong Lăng cười khẽ, nói với Chu Trúc Thanh. Cô biết cô nàng này còn muốn so tài với mình, nhưng mà không đưa nàng ra ngoài thì cô không có cách nào ra tay nặng hơn được, còn một tên Đới Mộc Bạch cần được tấu, cho nên hẹn lần sau vậy.
Hai Hồn Hoàn đệ nhất cùng đệ nhị đồng thời sáng lên, “Trọng lực” được thi triển lên người của Chu Trúc Thanh, nàng chỉ cảm thấy cả cơ thể trở nên nhẹ bẫng, như muốn lơ lửng bay lên, lại thấy một luồng gió xoáy lấy tốc độ khủng khϊếp lao tới, thổi bay nàng ra khỏi khu vực so đấu.
Gió xoáy trông có vẻ đáng sợ, nhưng khi tiếp xúc với da thịt thì lại không có cảm giác đau đớn gì cả, mà có một cảm giác mát dịu thoải mái. Có lẽ, Phong Lăng đã khống chế ngọn gió để không làm tổn thương đến nàng.
Ra ngoài sân đấu, ngọn gió còn rất tri kỷ mà giảm tốc độ, giúp nàng đáp xuống đất nhẹ nhàng. Không giống Tiểu Vũ lúc nãy là bị thổi bay nằm xoài trên mặt đất.
Mọi người cũng vô ngữ với cái màn “loại người” này. Lần thứ hai chứng kiến, đã cảm thấy bị thổi bay ra cũng không còn gì để ngạc nhiên nữa.
Trận đấu bắt đầu chưa tới một phân (15 giây), vậy mà bên này đã bị loại hai người.
Thấy tình thế không ổn, Đường Tam hô lớn, “Lên!”
Mã Hồng Tuấn, Oscar cùng Ninh Vinh Vinh cùng nhanh chóng bay lên không. Đây là dùng Đệ tam Hồn Kỹ của Oscar - Ma cô Lạp xưởng để phi hành với tốc độ nhanh nhất có thể. Mã Hồng Tuấn bay tới, sử dụng “Dục Hỏa Phượng Hoàng” để hạn chế di chuyển của Phong Lăng từ bên phải. Một luồng lửa hồng sắc cực nóng thẳng tắp phóng tới.
Đới Mộc Bạch cũng bay lên, thi triển “Bạch Hổ Liệt Quang Ba” ở trên không trung, tấn công từ bên trái. Phong Lăng lúc này chỉ có một đường lui là nhảy lùi về phía sau hoặc tiến tới phía trước để tránh thoát nếu không muốn bị thương.
Đường Tam lúc này cũng đã bay lên không, thủ sẵn Thấu Đinh Cốt trong tay. Nếu Phong Lăng có ý định chạy tới phía trước, hắn sẽ dùng Thấu Đinh Cốt để tấn công, ép Phong Lăng lùi về vị trí cũ để sử dụng đệ tam Hồn Kỹ “Chu Võng”. Vì “Chu Võng”chỉ có phạm vi 5 thước bao vây, Phong Lăng phải ở vị trí đó thì Chu Võng” mới có thể vây khốn được cô. Đây là kế hoạch mà bọn họ đã bàn bạc trước lúc bắt đầu - trói lại Phong Lăng.
Nói thì dài, nhưng mọi thứ diễn ra chỉ trong tích tắc. Mắt thấy lửa của Mã Hồng Tuấn cùng quang điện của Đới Mộc Bạch ập tới trước mặt mình, Phong Lăng phát động “Trọng Lực” và "Ngưng Phong". Đệ nhất và đệ nhị Hồn Hoàn sáng lên, đồng thời tỏa định lên ba mục tiêu, Đới Mộc Bạch, Đường Tam cùng Mã Hồng Tuấn.
Tức khắc, cả ba người cảm giác toàn thân như bị trăm cân đè ép, trực tiếp rơi từ trên không xuống, tạp ra ba cái hố trên mặt sân. Còn “Dục Hỏa Phượng Hoàng”, “Bạch Hổ Liệt Quang Ba” và “Chu Võng” của Đường Tam thì đánh vào trống không trên mặt đất, lưu lại một vòng cháy đen.
Trong khoảnh khắc đó, Phong Lăng đồng thời dùng “Ngưng Phong” bay lên trên không để né tránh hai đòn công từ Mã Hồng Tuấn cùng Đới Mộc Bạch và “Chu Võng” của Đường Tam. Từ sau trận đấu với Thái Thản Cự Vượn, hai cánh của Phong Lăng vẫn chưa được khôi phục hoàn toàn, nên hiện tại lăng không được là do Phong Lăng điều khiển không khí, tạo thành luồng gió dưới chân để nâng cơ thể bay lên.
Làm như vậy thì hao tốn nhiều Hồn Lực hơn, đồng thời cũng phân bớt tâm thần ra để điều khiển không khí, nhưng đây cũng là một cách để luyện tập khả năng kiểm soát. Với Hồn Lực hiện tại của mình, Phong Lăng không ngại chút hao tổn đó.
Ba người vừa rơi xuống đất, hiện tại đang phải chịu đựng sức nặng của vài trăm cân, “Trọng Lực” mà Phong Lăng thi triển sẽ tăng dần theo thời gian. Thời gian càng dài, sức nặng đè ép càng lớn. Cả ba đang cắn răng chống đỡ, cũng không thể thi triển được Hồn Kỹ của mình được nữa. Trong đó, cái hố nơi Đới Mộc Bạch đứng lún xuống sâu nhất, sắc mặt hắn cũng thống khổ nhất. Phong Lăng chỉ là hơi chút “chiếu cố” hắn mà thôi.
Nâng đầu nhìn thấy Ninh Vinh Vinh cùng Oscar cũng lăng không đối diện chính mình, Phong Lăng cũng tiện tay đem bọn họ đưa ra ngoài.
Nâng tay, hai luồng gió xoáy hướng tới hai người họ lao đi. Dĩ nhiên là cách đưa tiễn đồng dạng với Tiểu Vũ, không có cơ hội được tiếp đất bằng hai chân.
“A, ký chủ, ngươi cũng thật đủ song tiêu!” Tiểu Bạch chứng kiến hết thảy, âm thầm mắng Phong Lăng.
“Đủ rồi! Đến đây thôi.” Đại Sư lên tiếng, dừng lại trận đấu.
Phong Lăng nghe vậy, lập tức thu hồi Hồn Kỹ. Đường Tam, Mã Hồng Tuấn, Đới Mộc Bạch đồng loạt ngã quỵ xuống. Đường Tam còn đỡ, hắn chỉ là một đầu gối chạm đất, nửa quỳ để ổn định thân thể. Còn Mã Hồng Tuấn cùng Đới Mộc Bạch trực tiếp ngã lăn ra đất, từng ngụm lớn hô hấp, toàn thân ướt đẫm. Trông giống như kẻ chết đuối mới được vớt lên đất liền, mồm to mà lấy hơi.
Phong Lăng còn tiếc nuối chưa kịp tấu Đới Mộc Bạch bao nhiêu. Lắc đầu tiếc nuối, không khỏi phun tào với Tiểu Bạch, “Tên Mộc Bạch này cũng đủ may mắn a. Ta còn chưa kịp nóng người, cũng chưa kịp đánh hắn cái nào. Aiii..”
Hồn Kỹ này của Phong Lăng quá khủng bố. Nó không chỉ có thể tỏa định được mục tiêu thi triển, mà còn có thể gia tăng sức nặng theo thời gian. Còn có thể tỏa định nhiều mục tiêu cùng lúc cũng như tùy ý gia tăng mức độ nặng nhẹ của trọng lực, không chỉ đè nặng mà còn có thể giảm nhẹ.
Bình thường Hồn Kỹ trọng lực của các Hồn Sư khác, chỉ có thể thi triển trên phạm vi nhất định, trong vòng bán kính vài mét sẽ gia tăng áp lực trong khu vực đó. Còn “Trọng Lực” của Phong Lăng có thể tùy ý tỏa định, còn có nhiều mục tiêu cùng một lúc, chưa kể lúc nãy bọn Đường Tam còn đang bay trên không trung mà không phải đứng trên mặt đất.
Hồn Kỹ “Trọng Lực” này của Phong Lăng không có hạn chế, hoặc là có thể nói, Phong Lăng sử dụng Hồn Kỹ không có điểm yếu. Trong trận đấu với Thái Thản Cự Vượn, bởi vì nó quá cường đại nên không thể nhìn ra được đệ tam Hồn Kỹ “Trọng Lực” của Phong Lăng có thể linh hoạt và lợi hại đến như vậy.
Đại Sư tiến vào sân đấu, đỡ dậy Đới Mộc Bạch. Đường Tam cùng Mã Hồng Tuấn đều đã được Phong Lăng nâng dậy, Mã Hồng Tuấn còn phải dựa vào Phong Lăng đỡ thì mới có thể đứng được. Oscar lúc này mới hoàn hồn, nhanh chóng vọt vào đưa cho cả ba Khôi Phục Lạp xưởng. Chu Trúc Thanh, Tiểu Vũ cùng Ninh Vinh Vinh cũng hướng sân đấu đi tới.
“Nói một chút cảm nhận của các ngươi.” Nhìn cả ba đã khôi phục không sai biệt lắm, Đại Sư nhàn nhạt nói.
“Trận đấu quá nhanh. Cảm giác ta chưa kịp làm gì, đã bị đưa ra ngoài sân thi đấu.” Oscar cảm thán.
“Không sai. Tiết tấu trận đấu quá nhanh.” Đại Sư gật đầu, nói, “Đường Tam, ngươi có gì muốn nói không?”
“Sư phụ, ta sai rồi. Ta không nên coi thường Võ Hồn cùng kỹ năng của Phong Lăng. Khi chuẩn bị kế hoạch tác chiến cho cả đội, là ta suy nghĩ không chu toàn. Cũng không cân nhắc đầy đủ các loại khả năng, đặc biệt là không cân nhắc đến tốc độ cùng khả năng bay lượn của Phong Lăng, ngay cả khi không có đôi cánh Hồn Cốt. Còn có, thân là người điều khiển của cả đội, ta lại để bản thân mất bình tĩnh, không kịp thời phản ứng làm mất thời điểm tốt nhất để tấn công. Cho nên, trận đấu này, đội bảy người chúng ta hoàn toàn rơi vào thế bị động.”
Đại Sư gật đầu, “Biết sai là tốt rồi. Nhưng ngươi có biết, ngươi mất bình tĩnh là Phong Lăng chủ động thiết kế để nhằm vào ngươi hay không?”
Đại Sư nghiêm mặt, nói tiếp, “Ngay từ đầu, kế khích tướng với Đới Mộc Bạch chỉ là để đánh lừa các người thôi. Mục tiêu chân chính mà Phong Lăng nhằm vào chính là ngươi, Đường Tam. Ngươi là bộ não của cả nhóm, một khi ngươi loạn, tắc cả đội sẽ loạn. Trong lúc ngươi còn chưa lấy lại tinh thần, Chu Trúc Thanh đã bị loại. Bởi vậy, kẻ đầu tiên mà Phong Lăng tấn công là Tiểu Vũ. Bởi vì chỉ có Tiểu Vũ bị thương, ngươi mới hoảng loạn. Chính từ giây phút đó, ngươi đã thua rồi. Mất đi quyền kiểm soát trận đấu, đó là thất bại đối với Khống chế hệ Hồn Sư. Đường Tam, sai lầm hôm nay của ngươi rất nghiêm trọng. Đặc biệt là thái độ khinh thường đối thủ của ngươi.”
Đại Sư lướt mắt qua cả tám người, ánh mắt dừng lại ở Phong Lăng, nói, “Trận đấu hôm nay có thể được xem như trận đấu giữa hai Hồn Sư hệ Khống chế. Không bàn về lực lượng cùng kỹ năng, đây thực sự là một trận đấu xuất sắc nhất của Khống chế hệ Hồn Sư mà ta từng được chứng kiến. Phong Lăng, ngươi không chỉ điều khiển Võ Hồn của mình đến mức tinh diệu. Ngươi còn điều khiển cả diễn biến của trận đấu. Diễn ra nhanh như vậy, tiết tấu trận đấu này hoàn toàn do ngươi khống chế.”
“Loại Tiểu Vũ để làm loạn tâm trí Đường Tam, loại Chu Trúc Thanh để không thể hỗ trợ Đới Mộc Bạch. Còn có ta biết ngươi không thể nặng tay với… nữ nhân, loại nàng là để ngươi không phân tâm thôi.”
Đại Sư tạm ngừng một chút, ánh mắt thâm thúy mà nhìn Phong Lăng, nói tiếp, “Sau đó loại Oscar cùng Ninh Vinh Vinh, để cả hai không thể phụ trợ tiếp tục. Còn lại 3 người, ta nghĩ ngươi sẽ loại Đường Tam trước, sau đó là Mã Hồng Tuấn. Cuối cùng là Đới Mộc Bạch.”
“Đại Sư… ngài quả nhiên lợi hại.” Phong Lăng ngượng ngùng sờ mũi, đáp lại. Quả nhiên Đại Sư nhìn ra cô muốn chỉnh Đới Mộc Bạch.
Tiết tấu của trận này toàn do một tay Phong Lăng khống chế. Mỗi chiêu thức, mỗi Hồn Kỹ sử dụng, thời điểm nào sử dụng chúng, thứ tự tấn công, thứ tự bị loại, cô đều khống chế đến mức hoàn mỹ. Để làm được điều này, đòi hỏi Phong Lăng phải nắm rõ khả năng của từng người ở đây, thói quen chiến đấu, còn cả tâm lý hoạt động.
Tiểu Vũ hiếu thắng cùng quá mức tự tin vào Hồn Kỹ của mình, Đường Tam khinh suất cùng “quan tâm ắt sẽ loạn” nếu Tiểu Vũ bị thương, Đới Mộc Bạch cao ngạo cùng nóng nảy, Chu Trúc Thanh cẩn thận cùng liều lĩnh. Những đặc điểm này của bọn họ đều bị Phong Lăng đắn đo đến đúng chỗ, và hành động như cô dự tính. Trận đấu này mới kết thúc nhẹ nhàng và nhanh chóng đến vậy.
Đại Sư nhìn Phong Lăng, sau đó lướt qua từng tên đệ tử một, “Ta cho rằng, mỗi một gã Hồn Sư đều có ưu điểm cùng khuyết điểm. Trên thế giới này không có hoàn mỹ Hồn Sư. Một người lực lượng không cách nào đạt tới trình độ tuyệt đối, nhưng nếu một đoàn thể phối hợp ăn ý sẽ có thể đạt tới hoàn mỹ. Bằng vào việc hỗ trợ lẫn nhau, địch nhân với bất kì thuộc tính nào, mọi người đều có thể chống lại. Các ngươi là một tập thể thống nhất, lúc đối mặt địch nhân, điều đầu tiên nên làm chính là bổ khuyết lẫn nhau, đem ưu thế từng người phát huy ra. Khi đó, tại tình huống không quá cách biệt, các ngươi chính là vô địch.”
“Vậy Đại Sư, theo như ngài nói thì chúng ta cần chuyên tâm trong vị trí của chính mình, Cường công hệ thì phụ trách tiên phong tấn công. Mẫn công hệ thì phụ trách do thám, trinh sát cùng đánh lén. Phụ trợ hệ thì phụ trách hỗ trợ chữa thương cùng tăng phúc cho mọi người. Khống chế hệ thì phụ trách điều khiển cùng liên kết cả đội tác chiến. Vậy như ta là Phụ trợ hệ Hồn Sư, ta cần phát triển bản thân mình thành một Hồn Sư Đồ ăn hệ xuất sắc. Các Hồn Kỹ của ta cũng tập trung vào việc hỗ trợ đồng đội thôi sao? Nếu ta cũng muốn có được Hồn Kỹ có thể tấn công hay phòng ngự, như vậy có phù hợp hay không?” Oscar nói ra thắc mắc của mình với Đại Sư.
“Câu hỏi rất hay. Vì sao ta lại khuyên các ngươi định hướng trở thành Hồn Sư ở vị trí nào thì cần phải tập trung phát triển cho vai trò đó? Vì vốn dĩ, một người là Phụ trợ hệ Hồn Sư, nếu muốn có Hồn Kỹ tấn công thì không phải không thể, nhưng khả năng tấn công sẽ không bao giờ cường đại được như của Cường công hệ Hồn Sư. Tương tự như vậy, nếu ngươi là Khống chế hệ và muốn có Hồn Kỹ của Phụ trợ hệ, tác dụng của nó sẽ yếu hơn rất nhiều. Cho nên, theo ta, ngươi nên lựa chọn Hồn Hoàn tập trung cho vị trí Hồn Sư mà ngươi phù hợp nhất. Trở thành một Hồn Sư cường đại trong vai trò của mình, rồi sẽ có những đồng đội cường đại ở vị trí khác giúp đỡ ngươi. Không cần phải phân tâm phát triển ở những lĩnh vực mà không phải sở trường của ngươi, sẽ mất thời gian cùng tâm sức.” Đại Sư giải thích.
“Các ngươi không cần lấy Phong Lăng ra làm hình mẫu để noi theo.” Đại Sư nhàn nhạt nói, “Nàng là trường hợp ngoại lệ. Đơn thuần sức mạnh thể chất cùng kiếm pháp của nàng cũng đủ để trở thành Cường công hệ rồi. Nàng chỉ cần kết hợp với Võ Hồn của mình nữa thôi là đã đủ cường đại. Không phải ai sinh ra cũng có thiên phú dị bẩm về kiếm thuật như nàng.”
“Đại Sư nói không sai. Quả thật có một vài hạn chế khi ngươi lựa chọn Hồn Kỹ không thuộc sở trường của mình. Giống như Đệ tứ Hồn Kỹ của ta - Gia tốc, nó là Hồn Kỹ chữa thương, nhưng nhược điểm chính là quá hao phí Hồn Lực. Một lần sử dụng nó đối với tiểu thương cũng tương đương với 6 lần ta sử dụng Ngưng Phong”. Phong Lăng tiếp lời, giải thích cho Oscar.
“Nhưng Tiểu Áo, ta ủng hộ quan điểm một Hồn Sư không cần phải bó buộc chính mình chỉ có thể phát triển theo một hệ duy nhất. Chúng ta tu luyện cũng để trở nên cường đại hơn, mà cường đại mục đích của nó, là để tồn tại. Cho nên, hãy tu luyện để trở thành Hồn Sư có thể tồn tại đến cuối cùng, đặc biệt là Phụ trợ hệ Hồn Sư như ngươi, không cần phải ép buộc chính mình phát triển theo cách khuôn sáo.” Phong Lăng nói với Oscar.
Oscar gương mặt kích động, lúc này hai mắt hắn sáng rỡ mà nhìn Phong Lăng. Hắn chính là luôn băn khoăn bao lâu nay, cảm thấy Đồ ăn hệ Hồn Sư như hắn không có khả năng bảo vệ mình, phải dựa vào người khác thì mới có thể sinh tồn được. Hắn luôn cảm thấy bản thân mình luôn thua kém Hồn Sư thuộc các hệ khác.
Như Đới Mộc Bạch hay Mã Hồng Tuấn, bọn họ luôn kiêu ngạo, thoải mái hành sự mà không cần cố kỵ điều gì. Không giống như hắn, Viện trưởng nói hắn là thiên chi kiêu tử, nhưng hắn lại phải sống khép nép hơn cả một tên Chiến Hồn Sư tư chất bình thường khác. Không ai biết hắn phải sống với những uất ức này.
Vì không cường đại, nên hắn đành phải ngụy trang chính mình luôn thoải phái hào phóng, phải đón ý chụp mông ngựa người khác, có uất ức cũng phải nghẹn trong lòng không dám phát tác. Cũng không ai biết hắn khó chịu đến cỡ nào. Nay Phong Lăng nói cho hắn, hắn có thể cường đại được, tự mình có thể bảo vệ mình, không cần phụ thuộc vào ai. Đây là điều mà hắn muốn hướng tới bao lâu nay, không cần phải ngụy trang lừa dối chính mình nữa.
“Nếu ngươi muốn trở thành Phụ trợ hệ Hồn Sư có thể tấn công, ta không ngại giúp ngươi học cách chiến đấu.” Phong Lăng phì cười, nhìn ánh mắt khao khát của Oscar, bỗng nhiên nảy ra ý tưởng giúp đỡ hắn.
“Tiểu Phong, ngươi nói thật sao!?” Oscar kích động, hắn khó tin mà hỏi lại Phong Lăng.
“So vàng còn thật.” Phong Lăng mỉm cười đáp lại, cho hắn một cái gật đầu khẳng định.
“Ngươi quá tốt a Phong Lăng!” Oscar vui mừng đến nhảy dựng lên. “Không được, ta phải sửa miệng, kêu ngươi là sư phụ?” Trong lòng hắn, hình tượng của Phong Lăng đã thẳng tắp bay lên, đã đến trình độ mà hắn ngưỡng mộ. Cho nên, gọi sư phụ cũng không ngượng miệng.
Phong Lăng bó tay với mạch não của tên này, hắn đây là vui quá hôn đầu? Làm trò Đại Sư mặt muốn gọi nàng là sư phụ? Vậy Đại Sư là gì?
Phong Lăng liếc nhìn Đại Sư, thấy hắn một bộ việc không liên quan mình bộ dáng, thở phào nhẹ nhõm, Cũng may Đại Sư không phải người nhỏ nhen, không để bụng việc này. “Ta nhận không nổi tên đệ tử như ngươi a. Cứ như trước mà kêu, Tiểu Phong là được.”
“Các ngươi muốn huấn luyện cá nhân như thế nào ta mặc kệ. Nhưng tiền đề là phải hoàn thành tất cả các chương trình và nhiệm vụ mà ta đã giao.” Đại Sư sắc mặt cứng ngắc, vô biểu tình nói.
“Đa tạ Đại Sư.” Phong Lăng cảm tạ Đại Sư. Nãy giờ Đại Sư cũng để cho Phong Lăng hồ nháo cùng với Oscar. Nếu là người khác, nếu giây trước ngươi vừa mới nói với các đệ tử nên làm như thế nào, giây sau có tên xen vào nói ngươi có thể không cần làm theo như vậy cũng được, có lẽ tên đó đã phải đón nhận cơn thịnh nộ của lão sư.
Nhưng Phong Lăng không biết, Đại Sư cũng không phải là người tốt tính đến vậy, chẳng qua người này là Phong Lăng mà thôi.
Vài năm trước, Đại Sư cũng là bị lập luận của Phong Lăng thuyết phục. Cho nên, hiện tại hắn mới có thể nhẹ nhàng mà cho qua như vậy. Và thái độ thiên vị này của Đại Sư đối với Phong Lăng cũng làm bọn Shrek đệ tử không khỏi cảm thấy kì quái. Bình thường vị Đại Sư này nghiêm khắc vô cùng. Tới Flander Viện trưởng còn phải kính trọng bảy phần, vậy mà hết lần này đến lần khác nhân nhượng Phong Lăng.
Người cảm thấy kì quái nhất có vẻ là Đường Tam, vì Đại Sư là sư phụ của hắn, hắn còn chưa thấy Đại Sư bao dung với ai như vậy. Ngay cả hắn là đệ tử, Đại Sư đối hắn cũng nghiêm khắc vô cùng. Nhưng hắn cũng không ghen ghét Phong Lăng, vì hắn tín nhiệm sư phụ mình vô cùng, không khác gì tình cảm hắn dành cho phụ thân.
Cho nên thái độ của Đại Sư đối với Phong Lăng khác lạ, hắn cũng chỉ thấy hiếu kỳ, ẩn ẩn cảm giác hai người có quen biết với nhau từ trước. Hơn nữa, Phong Lăng thân thiết với sư phụ, hắn càng phải tôn trọng Phong Lăng hơn.