Sáng sớm hôm sau.
Đi vào nhà ăn, mọi người kinh ngạc phát hiện Đại Sư cư nhiên đích thân cho mọi người làm cơm sáng.
Đại Sư cầm lấy một cái chén lớn, từ trong nồi thịnh hai đại muỗng cơm, sau đó từ nồi thịt đang không ngừng tỏa tỏa ra mùi thơm, múc đầy chén rồi đưa cho Phong Lăng. Lại từ một bên nắm lên hai cái bánh bao cùng hai cái trứng gà đặt ở một cái mâm đưa tới trước mặt Phong Lăng.
“Ăn đi, các ngươi này đó hài tử đều là trường thân thể thời điểm, nhất định phải có sung túc dinh dưỡng tiếp viện. Thân thể là tu luyện cơ sở, không có một cái tốt thân thể, làm sao có thể thừa nhận khổng lồ Hồn Lực.”
Tiếp nhận Đại Sư truyền đạt bữa sáng, mùi thịt nồng đậm hiển nhiên là được ninh rất lâu, cắt thành mảnh nhỏ, bên trong còn có nhàn nhạt dược vật thanh hương, nhưng cũng chỉ nghe thấy một chút, không ảnh hưởng đến mùi vị của thịt, làm Phong Lăng cảm thấy chính mình bụng ở kêu.
“Lâu rồi ta không được ăn ngon như vậy a. Cảm tạ Đại Sư, ngài trù nghệ quả thật nhất tuyệt!” Phong Lăng gương mặt tươi cười, không quên cảm tạ Đại Sư.
Nhìn mấy món ăn, cũng biết được Đại Sư dụng tâm như thế nào. Mặc dù đây là dính Đường Tam quang, nhưng cảm ơn thì vẫn cần phải nói.
Nghe Phong Lăng cầu vồng thí chính mình, Đại Sư không khỏi mỉm cười, cả người thoạt nhìn nhu hòa rất nhiều, “Ngươi a. Còn chưa ăn thì làm sao biết ta trù nghệ như thế nào? Mau ăn đi.”
Ngoại trừ Đường Tam, Đại Sư rất ít hướng ai tươi cười. Nhưng Phong Lăng lại là ngoại lệ, một phần vì Phong Lăng là “bạn nghiên cứu” với Đại Sư, hai người đã từng có một khoảng thời gian kết bạn với nhau. Một phần là vì tính cách của Phong Lăng thảo hỉ, ấm áp lại tinh tế, luôn đắn đo đúng tâm trạng của người khác để phản ứng.
Kiểu người như vậy, rất dễ tháo dỡ phòng bị của người khác và đạt được tin tưởng của họ. Cho nên, đối với Đại Sư, Phong Lăng là một người bạn đặc biệt, lại như tiểu bối trong nhà cần được hắn chỉ dẫn, rất thoải mái khi ở chung.
Phong Lăng cũng hướng tới Đại Sư hồi một cái tươi cười tinh nghịch, nhanh chóng thưởng thức bữa sáng trước mặt. Đại Sư trù nghệ so trong tưởng tượng còn muốn hảo, thịt hầm chín rục, cơ hồ vào miệng là tan. Thêm vào hai cái bánh bao, ấm áp cảm giác từ dạ dày truyền khắp toàn thân, nói không nên lời thoải mái.
Phong Lăng liền hướng Đại Sư đệ ngón tay cái, biểu đạt cảm kích với trù nghệ của Đại Sư. Đại Sư cũng hiểu hành động của Phong Lăng biểu đạt cho cái gì, cười khẽ rồi tiếp tục chuẩn bị bữa sáng cho bọn đệ tử.
Đường Tam đã rất nghĩa khí đến ký túc xá nam gọi những tên kia dậy.
________________________
Sau nửa canh giờ, tiếng chuông báo giờ học vang lên, đã đến lúc tập hợp. Ánh mặt trời chiếu khắp mặt đất, mang đến hơi thở ấm áp. Vạn vật dưới ánh sáng càng thêm rạng rỡ, một ngày mới lại bắt đầu.
Đại Sư chắp tay sau lưng, đứng ở giữa thao trường, nhìn trước mặt tám tên đệ tử theo tuổi đứng xếp hàng. Hôm nay học cũng chỉ có một vị lão sư. Hôm qua Flander Viện trưởng đã nói qua, tất cả lão sư học viện bắt đầu từ hôm nay đều phối hợp Đại Sư tiến hành dạy học.
Ánh mắt Đại Sư lạnh lùng nhìn qua một lượt, nói, “Ngày mai vào lúc bữa sáng, ta hy vọng các ngươi đều có mặt sớm tại thực đường. Sau khi ăn xong cần phải có thời gian tiêu hóa, không thể lập tức tiến hành vận động mạnh. Mặt trời vừa lên, ta sẽ chuẩn bị tốt bữa sáng, trong vòng nửa canh giờ còn không đến, vậy không cần nói nhiều, sẽ không được ăn sáng.”
Ánh mắt nghiêm túc lướt qua một lượt 8 tên đệ tử, hắn đương nhiên nhìn ra có vài người không để lọt tai nhưng cũng không nói thêm nhiều.
“Ta đã hiểu rõ Võ Hồn cùng năng lực của các ngươi. Bắt đầu từ hôm nay, ta triển khai cường hóa huấn luyện cho các ngươi. Phong Lăng, bước ra khỏi hàng.”
Đại Sư nhìn thân hình cao gầy của Phong Lăng, nói, “Cho ngươi một cái nhiệm vụ, bắt đầu từ bây giờ, chỉ cần không ảnh hưởng đến gân cốt, trực tiếp đem 7 người bọn họ đánh ngã.”
“A?” Phong Lăng sửng sốt một chút, sau đó cười khẽ, hướng Đại Sư gật đầu “Đệ tử đã biết.”
“Các ngươi cùng lên một lúc đi.” Phong Lăng xoay người, đối với 7 người còn lại nói.
Gương mặt cứng đờ của Đại Sư cũng không banh được vẻ nghiêm túc, “Ý ta không phải 1 đối 7, mà là lần lượt 1 đối 1 và 1 đối 2 với 7 người bọn họ.”
“A?” Phong Lăng sửng sốt, giật mình nhìn về phía Đại Sư, xấu hổ nói, “Khụ… Là ta lý giải sai lời của ngài.”
“Hừ! Phong Lăng. Ngươi thật khinh người quá đáng. Ngươi cảm thấy bảy người bọn ta có hợp lại cũng không là đối thủ của ngươi có phải hay không?” Đới Mộc Bạch khó chịu nói.
Kiêu ngạo của hắn không cho phép hắn bị khinh thường. Thấy Phong Lăng một bộ tự tin, không để hắn đặt trong mắt thì càng khó chịu. Vả lại, hắn cũng không tin 7 người hợp lại không tẩn được Phong Lăng một trận, dù sao bọn đệ tử mới chính là có thể đánh với Triệu Vô Cực một nén hương, còn làm Lão Triệu ăn mệt. Hiện tại có thêm hắn cùng Mã Hồng Tuấn và Oscar, hắn không tin một cái nho nhỏ Hồn Vương có thể thắng 7 người bọn hắn.
“Ta không cảm thấy bảy người bọn ngươi không phải đối thủ của ta. Nhưng nếu là đấu tập với các ngươi lúc này, ta chắc chắn sẽ thắng a.” Phong Lăng đáp lại Đới Mộc Bạch.
Mỗi người đều có thế mạnh của mình, Phong Lăng không bao giờ xem thường người khác, ai đều là chuyên gia trong lĩnh vực của mình thôi. Cho nên với Phong Lăng, không có chuyện xứng hay không xứng làm đối thủ. Nhưng có người đến khiêu chiến ở lĩnh vực mình am hiểu, Phong Lăng cũng không ngại cho hắn thấy cô lợi hại như thế nào.
“Đại Sư, chúng ta có thể 1 đấu 7 trước hay không? Sau đó hãy tiến hành 1 đấu 1 lần lượt với 7 người, ta có thể đảm bảo thể lực để hoàn thành nhiệm vụ ngài giao.” Phong Lăng thương lượng với Đại Sư.
“Vậy tiến hành đi. Phong Lăng đấu với bảy người còn lại. Đây là đấu tập, các ngươi không cần ra tay quá nặng, thương đến gân cốt của nhau.” Đại Sư thỏa hiệp, câu cuối nói còn ý vị thâm trường nhìn Phong Lăng một cái. Dù chưa bao giờ nhìn thấy Phong Lăng dùng Võ Hồn, nhưng Đại Sư thừa biết Phong Lăng khủng bố như thế nào.
12 tuổi 57 cấp, đó không chỉ là thiên phú mà còn là kết quả của một quá trình huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc, cũng như một tâm trí vô cùng kiên định và mạnh mẽ của Phong Lăng. Đại Sư còn rất mong chờ trận đấu này, dù sao cũng là lần đầu xem Phong Lăng chiến đấu.
Sau khi bảy người bàn bạc kế hoạch tác chiến, mọi người bắt đầu vào vị trí, Đại Sư cũng đã lui ra phía xa để tránh bị ngộ thương.
____________________________
Không khí trong sân thay đổi, cả tám người đều trở nên nghiêm túc, tinh thần tập trung cao độ, tư thế sẵn sàng chiến đấu, phóng xuất ra Võ Hồn của chính mình. Tám màu sắc khác nhau đồng thời xuất hiện, khiến cho sân đấu bỗng chốc trở nên huyễn lệ vô cùng.
“Phong Lăng, cẩn thận. Chúng ta sẽ không thủ hạ lưu tình đâu.” Đới Mộc Bạch gầm nhẹ.
Tà mâu của hắn biến thành màu hồng, Bạch Hổ Kim cương biến đã bám vào người, thân hình bành trướng, trên tay xuất hiện vân đen như da hổ. Một đôi hổ chưởng va chạm vào nhau, bắn ra những tia ánh sáng màu trắng bạc, rất có khí thế Vua của muôn loài.
“Nhưng là ta sẽ hạ thủ lưu tình với ngươi a.” Phong Lăng cười khẽ, đáp lại Đới Mộc Bạch.
Khuôn mặt Đới Mộc Bạch tức khắc tối sầm, quang mang trên người dao động kịch liệt, cho thấy hắn hiện tại tâm tình rất bất ổn. Nghiến răng nói, “Ngươi cho ta chờ!”
“Không. Là ngươi chờ ta mới đúng” Phong Lăng đáp, treo một nụ cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ trên mặt, thật sự thiếu tấu.
Hôm nay, Phong Lăng muốn cho Đới Mộc Bạch biết thế nào là “nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên”. Không phải chỉ có hắn mới là thiên chi kiêu tử và được quyền kiêu ngạo.
Cô không phải là người mà hắn có thể kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Đừng nhìn Phong Lăng luôn tươi cười, gặp chuyện gì thì cũng nhẫn nhịn cho qua thì cho rằng cô là quả hồng mềm nhậm người đắn đo.
Phong Lăng vì biết hiện tại mình không có đủ tư bản để cứng đối cứng, cũng không thích phiền phức nên mới nhẫn nhịn, không đồng nghĩa với việc cô thích để phiền phức tìm tới mình.
Đới Mộc Bạch từ lúc bắt đầu là luôn nhằm vào cô, dù sau khi biết được cô đã là Hồn Vương thì hắn cũng đã thu liễm tính tình, nhưng vẫn chưa thực sự tôn trọng cô. Trùng hợp là cô cũng có một chút chướng mắt hắn, nhân tiện ngày hôm nay giải quyết luôn một thể.
Cho nên, Phong Lăng mới nói như vậy để chọc tức hắn.
“Ngươi!” Đới Mộc Bạch gầm lớn.
“Lão đại, ngươi đừng trúng kế khích tướng.” Đường Tam khẽ quát, ngăn Đới Mộc Bạch nóng nảy phá hoạch kế hoạch của bọn hắn.
“Ai, kế hoạch của ta thất bại rồi a.” Phong Lăng lắc đầu, ngữ điệu tiếc nuối. Nhưng biểu cảm gương mặt thì không như vậy, cả người toát ra sự hưng phấn cùng hả hê. Không có chút nào là kế hoạch của mình bị xuyên qua mà đáng tiếc.
Nói xong, Phong Lăng nâng lên Lăng Thiên Phiến, đem nó gập lại. Sau đó mọi người nhìn thấy kì dị một màn, Lăng Thiên Phiến thay đổi hình dạng. Trở nên dài và gọn hơn, nhìn tựa một thanh kiếm, nhưng lại không có lưỡi kiếm sắc nhọn, trông giống thanh kiếm gỗ hơn, cũng không có chuôi kiếm, mũi kiếm hay lưỡi kiếm. Phải nói chính xác hình dạng của Lăng Thiên Phiến hiện giờ, nó giống như một thanh kim loại mỏng dẹp, chiều dài thì bằng với một thanh kiếm. Trông không khác gì một cây thước.
Đại Sư nhìn một màn này cũng đại kinh thất sắc, lần đầu tiên hắn biết được Vũ khí loại Võ Hồn còn có thể biến đổi hình dạng hoàn toàn như vậy.
“Bắt đầu đi.” Cầm Lăng Thiên Phiến trong tay, Phong Lăng trên người khí thế hoàn toàn thay đổi.
Không còn là kẻ ấm áp hay cười mọi người thường thấy, sát khí trên người cô cũng được phóng thích ra. Trong nháy mắt, mọi người cảm giác như có mũi kiếm sắc nhọn kề ngay bên cổ, tùy thời tước đoạt tính mạng chính mình. Chỉ cần động một chút, sẽ mất mạng ngay tức khắc.
Mồ hôi lạnh tuôn ra không ngừng, không khỏi làm ý chí chiến đấu của mọi người bị lung lay, không ai dám cử động dù chỉ một chút.
Nhất là Phụ trợ hệ Hồn Sư như Oscar và Ninh Vinh Vinh, hai người đã toàn thân run rẩy, gương mặt tái nhợt đầy mồ hôi, môi liên tục đóng mở, không niệm ra được Hồn Chú của mình nữa. Cả hai đã hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu.
Đây mới chỉ là sát khí, Phong Lăng còn không dùng tới Uy áp của Hồn Vương để áp chế mọi người. Sát khí của Phong Lăng có thể được dùng như một loại lĩnh vực, trong phạm vi nhất định, có thể công kích tinh thần của đối thủ và khiến cho những kẻ đó sợ hãi tột cùng, mất đi ý chí chiến đấu. Phong Lăng gọi nó là Sát Khí lĩnh vực.
Phong Hàn dạy Phong Lăng cách sử dụng sát khí, cũng chỉ là gia tăng khí thế bản thân và làm suy yếu tinh thần đối thủ. Nhưng khi Phong Lăng luyện tập, nó lại trở thành một loại lĩnh vực. Một phần nhờ vào khả năng điều khiển khí của Phong Lăng, sát khí của cô mới có thể được sử dụng hiệu quả như lĩnh vực thế này.
Sát Khí lĩnh vực có tác dụng với những người có ý chí chiến đấu yếu hoặc ngang bằng Phong Lăng. Và không bị giới hạn ở cấp bậc Hồn Lực. Là một trong những kỹ năng yêu thích của Phong Lăng, làm đối thủ sơ hở vài giây để nắm lấy quyền làm chủ trận chiến.
Đường Tam là người lấy lại tinh thần nhanh nhất, hắn dùng răng cắn mạnh để giảo phá môi, dùng đau đớn để làm chính mình có thể cử động được. Sau đó hô lớn, “Mọi người, lấy lại tinh thần!”
Cũng bởi Phong Lăng không hoàn toàn thi triển toàn bộ Sát Khí lĩnh vực của mình, Đường Tam mới có thể thanh tỉnh nhanh như vậy.
Vừa dứt lời, phóng ra Lam Ngân Thảo quấn quanh Ninh Vinh Vinh cùng Oscar, kéo bọn hắn ra xa để tránh khỏi công kích từ sát khí của Phong Lăng. Đồng thời cũng siết chặt lại Lam Ngân Thảo quấn lấy hai người, dùng đau đớn để giúp bọn hắn lấy lại tinh thần.
Thấy bọn họ như vậy, Phong Lăng cũng ngượng ngùng dùng sát khí tiếp tục. Ban đầu chỉ nghĩ tỏa nhuệ khí của đám nhóc này một chút, nhưng không ngờ là bọn nhóc này chưa từng gặp qua sát khí.
Cũng đúng, mọi người chỉ mới 12, 13 tuổi, lại toàn là thiên chi kiêu tử, lấy đâu ra sát khí, đừng nói chi là gặp qua sát khí nặng nề như vậy. Phong Lăng liền thu liễm sát khí của mình vào, cho Ninh Vinh Vinh cùng Oscar được sử dụng Hồn Kỹ của mình.
Lập tức, bảy người cảm nhận được thân thể trở nên nhẹ nhàng, cảm giác đáng sợ lúc nãy đã không còn nữa. Ninh Vinh Vinh liền tăng phúc cho mọi người, sử dụng đồng thời cả hai Hồn Kỹ. Oscar cũng niệm ra Hồn Chú để đưa lạp xưởng cho đồng đội.
Đới Mộc Bạch cùng Tiểu Vũ đứng trước nhất, đồng thời lao tới phía Phong Lăng. Cùng lúc đó còn có Lam Ngân Thảo của Đường Tam, dùng tốc độ nhanh nhất lao lên, có cây bay trên không, có cây chạy là xà trên mặt đất, cũng có cây từ bên trái phóng ra, bên phải cũng có. Bốn phương tám hướng tiến đến Phong Lăng.
Trong cuộc đua chạy về phía Phong Lăng, Lam Ngân Thảo của Đường Tam chiến thắng. Lam Ngân Thảo bổ ập tới, ý đồ bao vây lấy Phong Lăng, đây là Đệ nhất Hồn Kỹ “Quấn Quanh” của Đường Tam.
Phong Lăng giơ kiếm, lấy tốc độ mắt thường không nhìn thấy được chém đoạn Lam Ngân Thảo của Đường Tam, từng bó lả tả rơi xuống.
Đường Tam cũng không nghĩ “Quấn quanh” của hắn lại bị phá bỏ theo cách này. Phong Lăng không dùng tới Hồn Lực đã chém nát Lam Ngân Thảo của hắn.
Thêm vào đệ tam Hồn Hoàn, Lam Ngân Thảo đã cứng cỏi hơn vài phần, cũng không chịu đựng được nhát chém của Phong Lăng. Nhưng hắn cũng dự tính trước Phong Lăng sẽ phá giải được Đệ nhất Hồn Kỹ, trên tay chuẩn bị tung ra Đệ tam Hồn Kỹ hắn mới có được từ Nhân Diện Ma Chu, “Chu Võng”, chuẩn bị phóng về phía Phong Lăng để vây khốn cô.
Tiểu Vũ lúc này cũng đã tiến tới trước mặt Phong Lăng, nàng liền dùng ra Đệ nhị Hồn Kỹ - Mị Hoặc. Hai mắt chuyển sang màu phấn hồng. Nàng muốn mê hoặc Phong Lăng mất đi ý thức và để lộ ra sơ hở. Ngay khi Phong Lăng trúng chiêu, nàng sẽ sử dụng Đệ nhất Hồn Kỹ - Yêu Cung để quăng ngã Phong Lăng ra phía sau.
Sau đó, để cho Đới Mộc Bạch cùng Đường Tam liên tiếp thi triển Hồn Kỹ tấn công cô.
Nhưng đáng tiếc, đó cũng chỉ là dự tính mà thôi.
Từ lúc nhìn thấy Tiểu Vũ động, Phong Lăng đã nhắm lại hai mắt của mình. Cho nên khi Tiểu Vũ thi triển Mị Hoặc, nàng liền nhìn thấy Phong Lăng nhắm hai mắt, gương mặt cười ngâm ngâm đối với chính mình.
Thầm nhủ không ổn, nàng ngay lập tức nhảy lùi về phía sau, nhằm giữ khoảng cách đối với Phong Lăng. Nhưng Phong Lăng cũng không có ý định tiếp cận Tiểu Vũ, chỉ thấy Đệ nhất Hồn Hoàn của Phong Lăng sáng lên, một luồng gió xoáy lấy tốc độ cực nhanh, thổi quét về phía Tiểu Vũ, lao đi theo phương nằm ngang.
Lúc này Tiểu Vũ nhảy lên không, cộng thêm quán tính lùi về phía sau, một luồng gió xoáy bất ngờ này đã đẩy nàng ra khỏi phạm vi thi đấu. Tiểu Vũ bị loại khỏi trận đấu, một cách nhẹ nhàng đến mức nàng còn không tin mình đã bị loại.
Đó là “Ngưng Phong” của Phong Lăng, có thể tùy ý tạo hình từ không khí để công kích đối thủ.