Nhưng không để gã kịp thở một hơi, lại bỗng thấy Viên Minh đang chạy đằng trước bất ngờ ngồi xổm xuống, đưa một bàn tay tỏa ánh sáng vàng mờ mờ chạm vào mặt đất, khiến gã lập tức có cảm giác không lành.
Sự cảnh giác cao độ giúp gã vô thức giảm tốc.
Ngay khoảnh khắc gã phanh người lại, mặt đất ngay trước mắt đột nhiên vỡ tung, cùng lúc đó, theo một tiếng ‘rắc’, một cây măng đá nhọn hoắt bất thình lình từ dưới đất đâm lên, xuyên qua kẽ ngón chân gã.
Nếu vừa rồi gã không kịp khống chế tốc độ, chỉ nhanh hơn một chút thôi, chỉ e cây măng đá này đã xuyên thẳng qua bàn chân gã rồi.
Dù không bị thương ngay, nhưng Ba Âm vẫn bị vấp phải cây măng đá mọc bất thình lình này, cơ thể vì đó mà mất thăng bằng, bổ nhào về phía trước.
Chỉ tích tắc trước khi người gã sắp ngã xuống, ở phía dưới mặt gã, mặt đất lại một lần nữa bất ngờ nứt ra.
Lại một cây măng đá bén nhọn thình lình từ dưới đất mọc lên, đâm thẳng về phía mắt phải gã.
Vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, Ba Âm vốn định chống hai tay xuống đất, cấp tốc vung một tay quét ngang đập vào cây măng đá.
Ầm một tiếng, cây măng đá sắc nhọn bị đập thành mảnh vụn.
Ba Âm bị té sấp bất ngờ, giờ lại thiếu một cánh tay chống đất, không cách nào giữ cơ thể thăng bằng, cứ thế ngã bổ nhào như chó xực phân.
Một lần ngã bổ nhào này thôi, chờ khi gã lồm cồm bò dậy đã thấy Nhân Diện Quỷ Chu đuổi sát sau lưng, khoảng cách hai bên chỉ còn chưa tới một trượng.
- Ba Âm bang chủ, ta không đi chung nữa đâu, tiếp đây cứ từ từ mà hưởng thụ đi.
Phía trước, chỗ cách đó năm, sáu trượng, Viên Minh chứng kiến cảnh này xong mới tạm yên tâm, lập tức đứng lên rồi tiếp tục chạy như điên về phía trước.
Hắn lúc trước đã tiêu hao không ít pháp lực, mới đây lại liên tục dùng Địa Thứ Thuật hai lần, giờ này đã chẳng còn chút sức lực nào, nếu còn ở lại quần nhau, khó đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện.
Chỉ mới chạy được thêm khoảng hơn mười trượng, Viên Minh chợt nghe sau lưng vang lên một tiếng hét.
Hắn dừng bước, vội vàng quay đầu nhìn lại, lập tức thấy ngay Nhân Diện Quỷ Chu đã quấn lấy Ba Âm, cả hai lại bắt đầu liều mạng đánh gϊếŧ.
Viên Minh nhìn cảnh này xong trầm ngâm một chút, tiếp đấy liền chạy thêm mấy trượng về phía cửa cốc, tìm một tảng đá lớn để núp rồi đưa mắt quan sát cuộc chiến của Ba Âm và Nhân Diện Quỷ Chu ở đằng sau.
Ba Âm thấy không còn hy vọng trốn thoát, cũng bắt đầu liều mạng, huy động song trảo chiến đấu kịch liệt với Nhân Diện Quỷ Chu.
Nhân Diện Quỷ Chu rõ ràng còn mạnh hơn Độc Giác Lang Chu, hai cái chân nhện mỗi lần đánh, đỡ đều phát ra tiếng kim loại va chạm, hơn nữa tốc độ tấn công càng lúc càng nhanh.
Ba Âm liên tục huy động hai tay, nhưng cuối cũng vẫn khó địch lại Nhân Diện Quỷ Chu, chỉ qua một chốc, hai cánh tay gã đã có thêm mấy bảy, tám vết thương chảy máu.
Cảm giác đau đớn dữ dội cùng máu tươi chảy ra kích phát hung tính của gã, Ba Âm vung một tay đánh bật một chân nhện đang đâm tới, để mặc vai phải bị một cái chân của Nhân Diện Quỷ Chu đâm xuyên, cứ thế vọt tới chỗ dưới bụng đối phương.
Gã vung bộ móng vuốt dài sắc lên, tức, bụng Nhân Diện Quỷ Chu bị cào rách ba đường cực sâu.
Nhân Diện Quỷ Chu đau đớn, hất cái chân đang cắm trên vai phải Ba Âm lên, hất gã văng ra xa.
Ba Âm bị hất liên tục lăn lộn trên đất, tới khi đập phải một khối nham thạch mới dừng lại.
Nhưng không đợi gã kịp bò dậy, trong không trung chợt có tiếng phụt phụt truyền đến, theo đó, một tấm mạng nhện màu trắng từ phần bụng Nhân Diện Quỷ Chu bắn ra, trùm lên trên người gã.
- Xèo xèooo...
Từng đợt những tiếng xèo xèo vang lên, đồng thời, từng sợi khói trắng từ trên người Ba Âm bốc lên. Da lông, máu thịt ở chỗ nào trên người gã, cứ tiếp xúc với mạng nhện đều bị ăn mòn, tạo ra nhưng vệt máu thấy mà giật mình.
Đặc biệt là ở những vết thương hở trên người gã, huyết dịch khi bị mạng nhện ăn mòn trông hệt như đang bốc cháy.
Cảm giác bỏng rát thấu tim gan khiến Ba Âm đau đớn, lăn lộn trên mặt đất, không ngừng kêu rên, cuống cuống đưa tay gỡ mạng nhện trên người, nhưng nhất thời lại khó mà thoát thân.
Lúc này, Nhân Diện Quỷ Chu lại đuổi tới.
Viên Minh thấy cảnh này, biết thắng bại đã rõ, Ba Âm sẽ bại.
Chỉ thấy Nhân Diện Quỷ Chu nâng một cái chân lên cao rồi đâm nhanh xuống, tiếng kêu rên của Ba Âm theo đó cũng im bặt.
Nhưng ngay khi Viên Minh cho rằng tất cả đã kết thúc, cái chân đâm xuống của Nhân Diện Quỷ Chu lại nhấc lên với vẻ khá cứng nhắc.
Viên Minh chăm chú nhìn lại, thấy ngay được Ba Âm đưa một tay nắm chặt chân nhện kia, rồi nâng nó lên từng chút, từng chút một.
Không biết có phải ảo giác hay không, hắn cảm giác cánh tay Ba Âm dường như tráng kiện hơn hẳn một vòng so với lúc trước.
Ngay sau, một tiếng ‘Ầm’ vang lên.
Cơ thể Nhân Diện Quỷ Chu bất ngờ bị cánh tay kia hất mạnh lên, ngã chổng tám vó trên mặt đất.
Ba Âm lần nữa bò dậy. Viên Minh giờ mới phát hiện, hóa ra mới rồi không phải ảo giác, cả người gã lúc này đều to hơn trước một vòng, bắp thịt nổi lên cuồn cuộn, thớ nào ra thớ đó.
Cả người gã như từng khối cơ bắp to lớn xếp chồng nhau, thoạt nhìn cho người ta cảm giác quái dị, mất tự nhiên khó tả.
Không đợi Nhân Diện Quỷ Chu trở mình bò dậy, Ba Âm đã tức tốc xông lên, nhào tới rồi nhảy thẳng lên bụng con nhện, vung hai cánh tay to lớn bất thường, không ngừng đánh lên người con nhện.
- Xoẹt xoẹt xoẹt...
Dù cách khá xa, Viên Minh vẫn có thể nghe được âm thanh cơ thể bị cứa rách.
Nhân Diện Quỷ Chu lần đầu tiên phát ra tiếng kêu rên như tiếng trẻ con khóc nỉ non, nghe khá chói tai, khiến người ta có phần sợ hãi.
Ba Âm lúc này lại như rơi vào điên cuồng, hai tay liên miên không ngừng, giống như máy móc đâm vào người Nhân Diện Quỷ Chu, đánh cho phần bụng nó máu thịt lẫn lộn,
huyết dịch bắn tung tóe.
Nhân Diện Quỷ Chu thu tám cái chân về, hai cái chân gần đầu nhất đâm vào ngực Ba Âm, hai cái tiếp theo, từ hai bên trái phải, đâm vào cổ gã, bốn cái còn lại, đồng loạt đâm vào phần lưng.
Cái này hiển nhiên là nhất kích tất sát của Nhân Diện Quỷ Chu.
Nhưng Ba Âm nhanh hơn nó một bước, sau khi đánh thủng bụng nó, gã tụ lực vào tay phải, dùng nó như đao, đâm nhanh về phía đầu con nhện.
Ngay khi sắp trúng đích, một tiếng xé gió bất ngờ truyền đến.
Một tiếng ‘phập’ vang lên.
Một thanh trường kiếm bằng đồng thau bắn vọt tới, xuyên qua cánh tay phải Ba Âm, khiến một kích trí mạng của gã đánh vào không khí.
Ba Âm lỡ mất cơ hội còn Nhân Diện Quỷ Chu, không, tám cái chân của nó đồng loạt đâm vào người Ba Âm khiến máu tươi bắn tóe ra.
Ba Âm đau đớn kêu lên, miệng phun máu tươi, quay đầu nhìn về phía cửa cốc.
Đôi mắt đỏ ngầu, đầy những tơ máu vằn vện của gã thấy được ở phía đó, thình lình có một con vượn trắng đang đứng, tay chân vẫn còn giữ nguyên tư thế ném.
Gã mấp máy mồm, muốn mắng nhưng mắng không nổi, cứ thế tắt thở.
Ở dưới người gã, Nhân Diện Quỷ Chu cũng bị thương nặng khắp người, mấy lần giãy dụa toan đứng dậy mà không dậy nổi, thậm chí nó còn chẳng có sức để rút mấy cái chân ra khỏi người Ba Âm.
Viên Minh thấy cảnh này, lập tức dùng cả chân lẫn tay, dùng kiểu vượn trắng nhanh chóng chạy qua.
Khi gần tới nơi, hắn không bước tới xem xét ngay, mà trước tiên đi nhặt lại thanh kiếm đồng, kế đó mới đi quanh Nhân Diện Quỷ Chu, quan sát một lượt.
Thấy nó thực sự đã không còn sức phản kháng, lúc này hắn mới bước tới, vung một kiếm lên chặt đầu nó xuống.
Nhân Diện Quỷ Chu mất đầu, tám cái chân nhện như mất lực lượng duy trì, lập tức xụ xuống.
Cùng lúc đó, thân thể đã tắt thở của Ba Âm bắt đầu nhanh chóng co rút lại, lần nữa khôi phục hình người, để Da thú Phi Mao bọc quanh người trông có vẻ thùng thình.
Viên Minh thở dài nhẹ nhõm, giải trừ Phi Mao Thuật, lấy túi trữ máu ra, bắt đầu thu thập tinh huyết Nhân Diện Quỷ Chu.
Thu thập xong, hắn bỗng liếc mắt nhìn qua, thấy gương mặt người trên trán con Nhân Diện Quỷ Chu cũng bắt đầu co lại, không ngờ nó lại giống như một tấm da mặt người thật, tróc ra khỏi trán con nhện rồi trôi tuột xuống đất.
Viên Minh cảm thấy rất ngạc nhiên, nhặt nó lên rồi xoa nắn lôi kéo một hồi, phát hiện nó vô cùng chắc chắn, có vẻ không bình thường lắm, liền thu nó lại.
Tiếp đó, hắn xoay người bước lên trên bụng con Nhân Diện Quỷ Chu, trông thấy vết thương nhìn mà giật mình kia, nội tâm thầm cảm thấy gia hỏa Ba Âm này thực là khủng bố, nếu là mình liều mạng với gã, để gã trước lúc chết dùng mấy thủ đoạn này lên người mình, tuyệt đối không phải thứ có thể dễ dàng tiếp nhận.
Lúc này, ánh mắt hắn lại đặt lên trên hai cái chân gần đầu con Nhân Diện Quỷ Chu, phát hiện máu thịt trên đó đã khô quắt, để lộ phần xương cốt bên trong hơi sáng bóng như kim loại, có vẻ cũng không phải vật phàm.
Viên Minh lập tức động thủ, nhổ chân nhện cắm trên người Ba Âm ra, đặt sang một bên, kế đó dùng trường kiếm chặt đứt từng khớp chân nhện, xong mới gỡ từ trên người nó xuống.
- Đồ chơi này khẳng định Triệu Đồng sẽ thấy hứng thú.
Viên Minh nhếch miệng, cười nói.
Sau đó, hắn đi tới cạnh Ba Âm, tháo túi trữ máu trên người gã xuống, đổ hết huyết thực bên trong vào túi mình, xong lại lục lọi tìm những thứ khác.
Ngay khi Viên Minh muốn tháo Da thú Phi Mao của Ba Âm ra, hắn kinh ngạc phát hiện, da thú đã dính chặt vào đầu Ba Âm, xé ra liền giật luôn một mảng lớn máu thịt theo, xem ra cũng chỉ có thể bỏ đi.
Đồng thời, thân thể vốn tráng kiện của Ba Âm, lúc này không ngờ lại trở nên gày còm, hắn như là máu thịt tan rã hết, vô cùng quỷ dị.
Cuối cùng, ngoài túi trữ máu ra, hắn chỉ mò được trên người Ba Âm thêm một cái bình nhỏ màu đen cao hơn một tấc.
Mở nắp bình ra, lập tức một mùi gay mũi từ trong bình xộc lên, đồng thời thấy được bên trong bình có hai viên thuốc màu đỏ to bằng hạt đậu, không biết là thuốc gì.
Sau khi thu thập xong, Viên Minh ngồi nghỉ bên cạnh hai cái xác một lúc lâu, đợi tới khi khôi phục được kha khá thể lực và pháp lực, mới lần nữa đứng dậy.
Nhìn thi thể Ba Âm nằm trên đất, Viên Minh trầm ngâm một lúc, xong vẫn kéo gã lên, vác trên vai, rồi một lần nữa đi sâu vào trong sơn cốc.