Thời điểm ấy, ở quán pub, tại vị trí quầy bar, dáng người đàn ông cao lớn ngồi ở ghế gục đầu lên bàn quầy, bàn tay vẫn còn giữ lấy chai rượu để bên cạnh.
Ngô Vũ Hưng ngồi kế bên nhìn cảnh tượng ấy, chán nản thở mạnh 1 tiếng rồi giật chai rượu ra khỏi tay anh:
– Nhật Minh! Rốt cuộc cậu lại sao nữa đây? Gọi tôi ra uống rượu mà tôi còn chưa uống cậu đã say như này rồi!
Nhật Minh lúc này mới từ từ ngẩng đầu ngổi thẳng lên, ánh mắt anh say mèm mà nói:
– Rượu của tôi đâu?
Vũ Hưng cầm chai rượu dốc ngược xuống, nhấn mạnh từng chữ:
– HẾT RỒI!
Nghe thế, anh lại hướng đến nhân viên quán:
– Lấy tôi 1 chai nữa!
Vũ Hưng nghe vậy liền kéo anh lại:
– Ê, uống vậy đủ rồi, rốt cuộc là có chuyện gì? Dạo này tôi thấy cậu không bình thường lắm!
Anh gạt tay Vũ Hưng ra khỏi người mình mà với lấy chai rượu nhân viên vừa đem tới mở ra:
– Sắp tới nhà họ Chu và nhà họ Vương sẽ kết thông gia, chuyện vui như vậy thì phải uống.
– Kết thông gia? Nói vậy là An Chi gả cho tên tóc vàng đấy hả. Chà, cô em gái cậu cũng biết chọn người đấy. Tôi còn nghĩ cô ấy thuộc kiểu không bị chi phối bởi tiền, nhưng nhiều tiền thì chắc khác. Mà tên kia cũng có ý với em gái cậu sao? Sao tiến triển nhanh như vậy?
Nói xong, Vũ Hưng mới nhìn thấy Nhật Minh đang cầm chai rượu dốc vào miệng không ngừng liền vội giật lại:
– Nhật Minh, vui thì vui, nhưng cậu uống để chết à?
Anh khi đó chỉ thở mạnh 1 tiếng, sau đấy đứng dậy lảo đảo mà quay đi. Thấy thế, Vũ Hưng cũng vội vàng bước đến kéo lại:
– Này, đi đâu?
Anh gạt tay cậu ta ra nhàn nhạt nói:
– Về!
– Tôi đưa cậu về!
– Không cần, tôi đi được!
Vũ Hưng không yên tâm nên bước đến giữ lấy anh:
– Say thế này có đi được tôi cũng không yên tâm! Để tôi đưa cậu về!
Ai ngờ khi ấy Nhật Minh xô mạnh cậu ta ra mà gắt lên:
– TÔI NÓI TÔI TỰ ĐI ĐƯỢC! CẬU NGHE KHÔNG HIỂU SAO?
Vũ Hưng thật sự tỏ ra kinh ngạc tròn mắt nhìn anh:
– Cậu quát tôi đấy à? Tên khốn này, tôi có ý lo cho cậu, cậu còn quát tôi!
– KHÔNG CẦN!
Nói rồi, anh đi thẳng ra ngoài, đôi chân có 1 chút lảo đảo nhưng bóng lưng ấy vẫn cố ưỡn thẳng 1 cách cao ngạo như đang cố giữ lấy chút tự tôn cuối cùng của bản thân.
Vũ Hưng đứng đấy nhìn theo anh rồi bực bội quay mặt đi, cậu ta thật sự không hiểu nổi rốt cuộc người bạn này của mình bị gì:
– Chuyện vui sao? Tôi thấy mặt cậu chẳng có tí gì vui vẻ cả. Không khác gì thất tình.
Nói đến đấy, Vũ Hưng như chợt nhận ra gì đó mà trở nên sửng sốt quay mặt lại nhìn cái bóng lưng anh vừa đi khuất ra khỏi cửa:
– Không lẽ………?!!!!
*******
Trên con phố sầm uất đã vắng lặng, chỉ còn những ánh đèn vàng rực hắt xuống con đường trải nhựa phẳng lì, 1 chiếc xe đen bóng lao vυ't đi với vận tốc kinh hoàng.
Người ngồi bên trong ghế lái, ánh mắt đỏ ngàu vẫn dán chặt về phía trước mà không hề có ý định giảm tốc độ, dường như chân ga đang được đạp mạnh hơn nữa.
Thật ra bản thân anh biết, cũng hiểu có những chuyện ngay từ đầu đã sai rồi, nhưng lại không có cách nào dừng lại được.
Trong lòng lúc nào cũng dặn mình buông bỏ nhưng không thể không nghĩ về cô.
Tận cùng như hôm nay, khi 2 bên nhà gặp mặt bàn chuyện kết hôn, anh biết cho dù không phải là cậu ta thì cũng sẽ là 1 người khác, chỉ là chuyện sớm hay muộn. Nhưng trong cái góc khuất đầy sự chất vấn đê tiện của anh, anh không cam tâm. Thật ra đã có lúc anh nghĩ có thể mặc kệ tất cả, mặc kệ lý lẽ mà cứ cường đạo độc chiếm cô, nhưng rồi anh phát hiện ra sự đê tiện ấy của bản thân sẽ huỷ hoại cuộc đời cô. Xã hội này, chẳng ai có thể khoan dung cho 1 mối tình trái luân thường đạo lý như vậy, ngay cả bản thân anh cũng chẳng chấp nhận nổi mình.
Chỉ là anh yêu cô, chính là yêu cô, không chối bỏ được. Ngoài việc cố che đậy, rồi tự mình tương tư, tự mình đau thì anh không còn biết phải nên làm vì nữa, bởi vì trái tim đã hoàn toàn phản lại chủ nhân của nó rồi.
Nam nhân tuổi trẻ trong tay cái gì cũng có, tài sắc, sự nghiệp, đều trên đỉnh cao – 1 Chu Nhật Minh trong mắt nhiều người được xem là hoàn hảo, thì có lẽ khuyết điểm duy nhất của anh lúc này chính là yêu mãi 1 người con gái mà không hề dao động.
Cùng lúc ấy, 1 con mèo hoang từ đâu chạy qua đường, Nhật Minh trong phút chốc bừng tỉnh mà đạp chân phanh rồi đánh lái sang 1 bên.
Âm thanh ma sát của lốp xe mài xuống mặt đường tạo nên tiếng “kítttt” kéo dài, sau đó “RẦM” 1 tiếng lớn, chiếc xe đâm thẳng vào bốt điện bên đường.
Cũng may là không có người, hơn nữa trang bị bảo vệ trong xe khá tốt nên ngoài việc đầu xe bị móp méo thì không nguy hiểm gì.
Nhật Minh nghiêng mặt nhìn qua phía cửa kính xe, thấy con mèo đã an toàn ở bên phía kia đường, anh sau đó chỉ bình thản lùi xe lại rồi lái chạy thẳng tiếp mà không hề để ý trên trán mình 1 vệt máu đã chảy dài xuống.
Xe chạy thẳng vào trong sân, An Chi khi ấy vẫn còn thức nghe được tiếng động liền vội đi lại ô cửa sổ nhìn xuống.
Thứ cô thấy được là chiếc xe bị móp đầu cùng những vết nứt vỡ trên kính, trong lòng lo sợ mà vội vàng quay ra mở cửa đi xuống.
Khi ấy, Nhật Minh cũng bước vào trong nhà, cái dáng đi liêu xiêu không vững ấy của anh khiến An Chi hốt hoảng tiến lại đỡ lấy, cô nhìn thấy trên trán anh có vết thương chảy máu liền hỏi:
– Nhật Minh, xảy ra chuyện gì vậy?
Anh quay mặt nhìn sang cô, trong tâm tư không ngừng réo tên người con gái này nhưng vẻ mặt lại tỏ ra lãnh cảm mà gạt tay cô ra:
– Không có gì, do không cẩn thận thôi!
Nói rồi, Nhật Minh cũng hướng thẳng đến cầu thang mà đi tới, nhưng có vẻ như men rượu ngấm sâu khiến mọi thứ chao đảo làm anh không vững được mà ngã.
Cô thấy vậy liền vội đi tới đỡ lấy anh lên rồi cố gắng dìu về phòng.
An Chi đẩy cửa, đưa anh đến chiếc giường lớn rồi đỡ anh nằm xuống, cô chăm chút cởi giày cho anh, kéo tấm chăn lên đắp, sau đó nhìn đến vết thương trên trán anh mà nói:
– Đợi 1 lát em đi lấy hộp sơ cứu!
Nhưng khi cô vừa quay đi, Nhật Minh bớt chợt đưa tay túm cô kéo lại, An Chi bị bất ngờ nên mất thăng bằng ngã xuống bên cạnh anh, gương mặt của 2 người họ cận kề với nhau.
Dáng vẻ Chu Nhật Minh lúc này như nửa say nửa tỉnh, ánh mắt anh phủ 1 chút mơ hồ mơn trớn từng tấc gương mặt của cô, rất lâu, rất lâu trong sự im lặng, giọng nói khàn khàn vì men rượu ấy mới vang lên:
– Tại sao vậy? An Chi…..tại sao nhất định phải là em…..anh đã tự hỏi bản thân rất nhiều…..nhưng vẫn không tìm được câu trả lời…..An Chi….em trả lời được không? Bởi vì ngoài em ra….anh không biết phải hỏi ai nữa…..Tại sao em lại là em gái anh?……và tại sao….anh lại….có thể yêu em gái của mình?????
Những chữ cuối cùng mà anh nói ra, dường như là tất cả gánh nặng trong lòng bao lâu nay đang đè nén. Thanh âm nặng nề, mang theo 1 chút đau lòng, 1 chút hèn mọn của anh khiến An Chi sững lại, l*иg ngực cô lại bắt đầu co bóp mạnh, từng cơ quan trong hệ hô hấp theo đó như bị cản trở khiến cổ họng cô nghẹn đắng.
Cô không biết phải nói thế nào, càng không ngờ được tình cảm của anh cũng giống như không ngờ được chính tình cảm của bản thân mình.
Lời giãi bày của anh vào thời điểm này, khiến cô thống khổ, tâm can quặt thắt, cảm giác như trong cơ thể có côn trùng ẩn nấp, chỉ đợi sơ hở là cắn cấu từng tế bào. Cơn đau thấu tận đến xương tuỷ, thôi thúc tuyến lệ phải trào ra.
Cô không cản nổi được nước mắt của mình, nó như 1 cơn mưa đã trốn lâu ngày sau nắng hạ, chỉ cần trở trời là có thể đổ rào rào như trút nước vậy.
Anh ở ngay cạnh đấy, nhìn gương mặt đẫm lệ của cô, ánh mắt hoen đỏ như mơ như thật của anh trải lên từng đường nét thanh tú xinh đẹp, sau đó bàn tay anh cũng run lên, chậm rãi chạm vào 1 giọt lệ vừa trượt dài xuống ở gò má cô.
Thứ chất lỏng ấy thấm vào đầu ngón tay anh, lại như axit ăn mòn vào bên trong tế bào, cứ vậy lan dần đến tim, nó lại sôi sục lên như bị ai đó phanh ra m…ổ x/ẻ. Đau, đau đến độ nước mắt anh cũng không kìm được, trong thầm lặng cứ vậy chảy ra bên ngoài, giọng nói như run lên vì cố nén lại cảm xúc của chính mình:
– Ngoan…..không khóc nữa…..anh sai rồi….anh sẽ không yêu em nữa…..được không….? Sẽ không yêu nữa!!!!!
Là lời nói với cô, hay là nói với chính mình, anh thật sự không còn đường giải thoát, cũng cảm thấy bất lực đến tận cùng khi mà trái tim không còn nghe theo sự tri phối của lý trí.
Cuối cùng, anh cũng nói ra được rồi, nói ra thứ tình cảm anh cho là hèn mọn của mình, nhưng lúc có thể giãi bày ra, cũng là lúc mà anh muốn nó đứt đoạn????????????
Sau tất cả, quyết định khó khăn nhất trong tình yêu, là khi bản thân phải đưa ra sự lựa chọn giữa “đủ rồi, nên dừng lại” hay là “cố thêm 1 chút nữa”!