Hàng Long Quyết

Chương 118: Tô Ngọc, từ nay ngươi không còn sư muội nữa

Lúc gần đến Thiên Diễn Tông, Lạc Thanh Từ đứng ở sơn môn một lúc lâu, cũng không phải vì bồi hồi khi sắp trở lại chốn cũ, mà là con đường phía trước quá mịt mù, nàng không biết mình còn cơ hội gặp lại Nguyễn Ly hay không.

Muốn hai tộc Long Nhân khôi phục lại hòa bình như ban đầu, nàng cần thiết đem đầu sỏ gây tội Thiên Cơ Tử ra ánh sáng, điều này đồng nghĩa với việc nàng sẽ bị hắn tại chỗ xử quyết.

Nàng phải bằng mọi giá thay đổi quan điểm của Nhân tộc, mà bên kia Long tộc cần thiết dựa vào Nguyễn Ly.

Hiện giờ Nguyễn Ly bị Hồng Ảnh chiếm cứ ý thức, chỉ sợ nàng ấy đối Nhân tộc không có bất luận thiện cảm gì, mà tình hình hiện tại Nguyễn ly trở về Long tộc cũng rất khó để đạt được quyền lên tiếng. Trước mắt quá khó khăn, nàng chỉ có thể tận khả năng xử lý tốt chuyện Nhân tộc, đợi Nguyễn Ly khôi phục rồi, nàng sẽ cùng nàng ấy đi giải quyết chuyện Long tộc.

Lạc Thanh Từ biết con đường phía trước rất gian nan, nhưng ngoài dự đoán chính là, nàng thích ứng rất khá. Nàng dường như đã quen thuộc với loại sinh hoạt này, Nguyễn Ly xuất hiện ở trong sinh mệnh nàng, hiển nhiên trở thành điều quan trọng nhất, cũng không phải bởi vì nàng ấy là nhiệm vụ.

"Thiên Cơ Tử xuất quan chưa?" Lạc Thanh Từ nhịn không được hỏi Hệ thống.

Hệ thống khẽ gật đầu, "Hắn ra ngoài, nhưng trạng thái cũng không tốt, vẫn chưa quản chuyện trong môn, như cũ tu dưỡng."

Lạc Thanh Từ nhíu mày, theo nguyên tác còn hai mươi năm nữa lão già kia mới xuất quan, Nếu không phải cốt truyện hiện tại tan vỡ, e rằng hắn đến bây giờ còn không có lên sân khấu.

Nàng hiện nay thực lực Tiểu Thừa kỳ, ứng đối Thiên Cơ Tử chỉ sợ còn có chút miễn cưỡng, nàng hít vào một hơi, cúi đầu nhìn chiếc còi Lôi Thần trong tay, "Muốn tránh cho A Ly hắc hóa, phải giải quyết chuyện làm nàng cảm thấy thống khổ nhất, Thiên Cơ Tử, Mặc Diễm đều phải chết, xung đột hai tộc Long Nhân cũng phải bình hòa. Nhưng cốt truyện phát triển đến nông nỗi này, ba vấn đề trên đều khó hơn lên trời, đặc biệt là lão già kia, ngươi có thể trợ giúp ta cái gì sao?"

Hệ thống trầm mặc hồi lâu, "Đời trước Lạc Thanh Từ cho đến chết cũng không đủ lực đánh bại Thiên Cơ Tử, người gϊếŧ hắn chính là A Ly. Theo tình tiết truyện, sau khi A Ly đoạt tuyệt cùng nam chủ, nàng trở về Long tộc liền bị Mặc Diễm hãm hại, rơi vào đường cùng nàng triệt để nhập ma, vì vậy mới có thể đột phá Đại Thừa kỳ, gϊếŧ chết Thiên Cơ Tử, tiêu diệt sáu đại Tiên môn."

Lời này không cần nói cũng biết, nhân vật Thiên Cơ Tử mạng khá dài, đều nói kẻ tàn ác thường sống lâu chính là như vậy.

"Hiện tại A Ly hắc hóa cùng đời trước hoàn toàn không giống, bởi vì ta thay thế vị trí nam chủ, A Ly cũng không còn trải qua sự phản bội cùng thương tổn về tình cảm, ngược lại biến thành ái hận lưỡng nan. Trước mắt giá trị hắc hóa của nàng có một phần là do ta, phần còn lại là do Tà Niệm, cho nên nàng cũng không nhập ma, không Độ Kiếp được, cũng vô pháp gϊếŧ Thiên Cơ Tử."

"Cho nên ta chỉ có thể đi một bước xem một bước, lúc này ta trở về lão già kia hẳn là sẽ không vội gϊếŧ ta." Lạc Thanh Từ thần sắc thả lỏng, nói xong nàng lại dừng một chút, "Nhưng nếu ta vạch trần hết thảy tội ác của hắn, chỉ sợ hắn sẽ đương trường đem ta xử tử."

Hệ thống biết được nàng còn có tính toán khác, nhịn không được hỏi: "Phía trước ngươi nói những lời kia với Trình Tố, là muốn làm cái gì?"

Lạc Thanh Từ thần sắc lạnh lùng, "Chân tướng năm đó ta nhất định sẽ lột trần ra hết, những ký ức mà ta bị hắn phong ấn, cũng nên thông báo thiên hạ."

Hệ thống có chút lo lắng, "Ngươi làm như vậy, không khác gì cùng hắn xé rách mặt, hắn làm sao có thể bỏ qua ngươi. Hơn nữa ta lo lắng đám người Tiên môn kia biết rõ còn giả bộ hồ đồ, ngươi nói ra bọn họ cũng chưa chắc sẽ tin."

Lạc Thanh Từ đạm nhạt cười: "Nếu đổi là một năm trước, bọn họ tự nhiên sẽ không tin. Nhưng hiện tại, không chỉ một mình Long tộc chịu khổ. Nửa cây Hàng Long Thần Mộc ở Xung Hư Môn vô pháp thỏa mãn nhu cầu của sáu Đại Tiên Môn. Lúc này Long tộc đang điên cuồng trả thù, dựa theo hiểu biết của ta đối với các môn phái kia, bọn họ chỉ sợ vẫn luôn đùn đẩy không chịu ra, rốt cuộc chất lỏng thần mộc cũng không phải lấy không hết dùng không cạn."

Kể từ đó, trận phân tranh này không chỉ Long tộc phải trả giá, mà Tiên môn cũng chịu thiệt tương đương. Vô luận thời đại nào, vô luận không gian nào, kẻ cướp đoạt không có khả năng lương tâm cắn rứt, chỉ khi chiến hỏa lan đến bản thân hắn, hắn rốt cuộc vô pháp từ giữa đạt được lợi ích, mới có thể nhún nhường mà ngồi vào bàn đàm phán.

Lạc Thanh Từ biết Giang Nguyệt Bạch quan tâm không giả, nhẹ giọng nói: "Không tốt cũng không xấu."

Nàng mới nói xong, Cố Chi Triều liền xoay người hỏi nàng, "Như thế nào không tốt cũng không xấu? Một năm qua ngươi đã đi đâu vậy, vì sao một chút tin tức đều không có? Nếu không phải đèn sinh mệnh của ngươi vẫn còn sáng, chúng ta đều cho rằng ngươi thật sự thân tử đạo tiêu."

Lạc Thanh Từ thần sắc bình tĩnh, nhàn nhạt nói: "Vì tránh né Long tộc đuổi gϊếŧ, ta rơi xuống một hoang đảo, chờ ta tỉnh lại đã là một năm sau."

Cố Chi Triều thần sắc biến đổi, ngữ khí tức khắc lắng dịu không ít, "Ngươi hôn mê một năm?"

Lạc Thanh Từ khẽ gật đầu, "Vừa tỉnh lại, ta liền đẩy nhanh tốc độ không ngừng trở về."

Giang Nguyệt Bạch nhịn không được nhíu mày, trong tay một sợi chỉ bạc quấn lên cổ tay Lạc Thanh Từ, một lát sau nàng mới thu hồi, "Cũng may mạch tượng bình thản, linh lực dư thừa, xem ra vẫn ổn."

Cố Chi Triều hít một hơi thật sâu, "Không việc gì là tốt rồi, một năm qua chúng ta tìm ngươi khắp nơi, sư tôn cũng rất để ý, mỗi lần đều phải hỏi ngươi trở về chưa. Đặc biệt là Nam Dương, một năm này áy náy không thôi, hiện giờ ngươi bình yên vô sự trở về, cuối cùng làm tảng đá lớn trong lòng chúng ta rơi xuống."

"Làm phiền các ngươi quan tâm." Lạc Thanh Từ chắp tay, nhìn Giang Nguyệt Bạch cùng Tần Nam Dương, nói.

"Hoài Trúc, ngày đó rốt cuộc phát sinh chuyện gì? Nam Dương vừa đưa các đệ tử đến nơi an toàn liền trở lại tìm ngươi, cũng không thấy bóng dáng ngươi. Vài đệ tử Tiên môn nói rằng, ngươi bị Nguyễn Ly mang đi." Nhắc tới Nguyễn Ly, Cố Chi Triều sắc mặt thập phần khó coi, đó là đệ tử hắn coi trọng nhất, còn xem nàng như người kế thừa Thiên Diễn Tông tương lai, không ngờ lại là gian tế Long tộc.

Lạc Thanh Từ cũng không giấu giếm, nói thẳng xong xuôi: "Xác thực."

Cố Chi Triều khó có thể lý giải, "Vậy Nguyễn Ly đâu?"

Lạc Thanh Từ mặt mày trầm xuống, "Ta đây không giữ lại nghịch đồ, đã thanh lý môn hộ. Lúc đó ta linh lực tiêu hao quá nhiều, cấm chế phát tác, nàng cho rằng có thể tùy ý xử trí ta, cuối cùng ngược lại bị ta rút nghịch lân, rơi vào trong biển."

Nếu đã diễn kịch, thì phải thiên y vô phùng, Lạc Thanh Từ sắc mặt có chút phức tạp, "Sư đồ mấy chục năm, ta cũng từng dốc sức dạy bảo nàng, nàng gặp rắc rối ta hết lòng giữ gìn nàng, nhưng nàng lại dám lừa gạt ta. Nàng không có khả năng gϊếŧ ta, cuối cùng ngược lại bị ta rút nghịch lân, trời xui đất khiến nghịch lân kia đã cứu ta một mạng, như thế cũng coi như không ai nợ ai."

Lạc Thanh Từ một phen lời nói dọa đến mấy người Tần Nam Dương sắc mặt xanh mét, thật lâu không có thể bình phục.

Cố Chi Triều biết rõ Lạc Thanh Từ làm người, hồi lâu mới có chút gian nan hỏi: "Ngươi thật lấy nàng nghịch lân?"

"Nếu không phải như thế, lúc đó cấm chế phát tác, linh lực khô kiệt, ta liền chỉ có đường chết." Dứt lời nàng nhíu mày, "Việc này đã giải quyết xong, ngươi chớ có nhắc lại nữa."

Cố Chi Triều thở dài, nhưng hắn vẫn còn có chút nghi hoặc, "Nam Dương nói, ngươi ở thời điểm mấu chốt đã từng đánh lén Mặc Diễm, có phải hay không Hàng Long Thần Mộc...... Cũng không bị hủy, ngươi lưu trữ nó?" Hắn trong mắt tràn đầy chờ mong, thế cho nên lời này hắn hỏi đến thập phần khẩn trương cùng cẩn thận.

Lạc Thanh Từ trầm mặc không đáp, làm Cố Chi Triều biểu tình cũng cứng lại.

"Nguyên bản ta cố tình rơi vào thế yếu, dẫn Mặc Diễm vào bẫy, lấy Hàng Long Thần Mộc đánh lén. Kết quả trong người Mặc Diễm có Mắt Quỷ tương trợ, căn bản không sợ thần mộc, ngược lại lần thứ hai hủy đi nó. Việc này ta sẽ tự mình thỉnh tội với sư tôn, là ta cô phụ hắn gửi gắm."

Cố Chi Triều nhắm mắt, nhịn không được nói: "Ngươi là sư tôn của Nguyễn Ly, ngươi thật sự không phát hiện nàng là Long tộc sao?"

Lạc Thanh Từ cười lạnh một tiếng, "Ngươi có ý gì? Nàng là các ngươi chọn, bái ta làm sư phụ cũng là các ngươi muốn. Ngươi cùng Vân Hoa Tán Nhân hợp lực đều không dò ra cái gì, ngay cả Hàng Long Thần Mộc cũng chỉ phát hiện long tức từ thanh kiếm của nàng, ta lại như thế nào phân rõ?"

Cố Chi Triều cắn chặt răng, bực bội nói: "Trước mắt Thiên Diễn Tông đã không còn Hàng Long Thần Mộc, Tiên môn liền mất đi chỗ dựa. Mà Xung Hư Môn chỉ lo chính mình, không chịu đem thần mộc xuất thế, hiện nay Thiên Diễn Tông không được an bình, toàn bộ Tu Chân giới chỉ sợ đều không còn ngày bình yên."

Lạc Thanh Từ thần sắc không rõ, sau một hồi nàng nhìn Cố Chi Triều, hoãn thanh nói: "Ta còn có một biện pháp, có thể giải lửa sém lông mày."

Cố Chi Triều sửng sốt, "Biện pháp gì?"

Lạc Thanh Từ biểu tình nghiêm túc, "Còn thỉnh sư huynh triệu tập các tiên môn, để Thiên Diễn Tông đứng ra tổ chức đại hội Tiên Minh. Chúng ta mất thần mộc, lại phát hiện gian tế, ta không thể thoái thác trách nhiệm của mình. Lúc đó ta sẽ ở đại hội Tiên Minh cấp mọi người công đạo, sư huynh sẽ biết được biện pháp của ta là gì."

Cố Chi Triều sắc mặt kinh nghi bất định, nhưng Lạc Thanh Từ trước nay nói một không hai, nàng tính cách quyết đoán, nói lời này chắc chắn là đã có biện pháp. Tuy rằng Cố Chi Triều không rõ Lạc Thanh Từ muốn làm gì, nhưng hắn vẫn bị nàng thuyết phục.

"Sư tôn dù chưa rời động phủ, nhưng đã kết thúc bế quan, vẫn luôn thanh tỉnh, nếu ngươi......"

"Sư huynh, sư tôn đối Hoài Trúc như thế nào ngươi rất rõ ràng, xảy ra những chuyện này, sư tôn tuyệt không buông tha cho nàng. Hiện giờ tình thế khẩn cấp, nếu sư tôn lại trừng phạt Hoài Trúc, Mặc Diễm mang theo Long tộc tới xâm phạm, còn có mấy người có thể chắn?" Giang Nguyệt Bạch biết Cố Chi Triều muốn nói gì, vội vàng ngăn cản.

Tần Nam Dương ở bên cũng lập tức góp lời: "Tuy trên người sư muội có cấm chế, nhưng trước khi phát tác, nàng vẫn thừa sức ngăn cản Long tộc. Phía trước ở Nam Hải nàng một người gϊếŧ bốn ma long Phân Thần kỳ, dễ như trở bàn tay."

Cố Chi Triều trầm mặc một chút, hắn cân nhắc lợi hại, sau đó nói: "Ta đã biết, ngươi về trước nghỉ ngơi đi. Ta sẽ an bài đại hội Tiên Minh, hy vọng đến lúc đó ngươi có thể đưa ra lời giải thích, bằng không sư tôn bên kia, giấu không được."

Lạc Thanh Từ nhìn Cố Chi Triều rời đi, thần sắc đen tối không rõ, nàng nhìn Giang Nguyệt Bạch cùng Tần Nam Dương, đang chuẩn bị xoay người, Tần Nam Dương đột nhiên hỏi: "Sư muội thật sự thanh lý môn hộ?" Dù sao lúc ở Nam Hải, Lạc Thanh Từ giữ gìn Nguyễn Ly đến bực nào, Tần Nam Dương đều xem ở trong mắt. Bảo nàng thanh lý môn hộ, là chuyện không thể nào.

Lạc Thanh Từ chưa nói cái gì, "Đèn sinh mệnh của nàng đặt ở tông môn đã tắt, sư huynh còn không rõ hay sao?"

Nghĩ đến chuyện này, Lạc Thanh Từ liền có chút đau lòng, Nguyễn Ly hoàn toàn khôi phục thân phận Long tộc, thần hồn lại bị Tà Niệm áp chế, đèn sinh mệnh cũng theo đó mà diệt. Bằng không, Cố Chi Triều cũng sẽ không tin lời nàng.

"Sư tôn!"

Lạc Thanh Từ thân thể cứng đờ, đột nhiên quay đầu theo tiếng nhìn lại, đã thấy Tô Ngọc thân hình không xong mà chạy như điên đến, đứng ở trước Cửu Khôn Đường ngơ ngác nhìn nàng.

Tô Ngọc hai mắt đỏ bừng, nhấp khẩn môi thân thể đều phát run, nhìn thấy người trước mặt thật là sư tôn của mình, Tô Ngọc bi thương kêu một tiếng, "Sư tôn."

Trên người nàng như cũ ăn mặc thường phục Trạch Viện, quần áo thuần tịnh đều có chút nhăn nhúm, nàng gầy rất nhiều, y phục đều rộng thùng thình, như vậy suy sụp lại tiều tụy, khác hẳn với vẻ ngoài linh động tú lệ ngày xưa.

Lạc Thanh Từ suýt nữa không ngăn chặn cảm xúc, nàng cúi đầu, một bước đi ra, đảo mắt liền đến trước mặt Tô Ngọc, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Tô Ngọc đã quỳ gối xuống trước người nàng, lớn tiếng khóc lên.

Lạc Thanh Từ cúi đầu, đè nặng đáy mắt hồng, cảm giác xé rách nơi ngực lại trào dâng, tiếng nói của nàng đều có chút run rẩy, giơ tay xoa xoa đỉnh đầu Tô Ngọc, nhẹ giọng nói: "Đều bao lớn, còn khóc thành như vậy. Vi sư đã sớm nói qua, đệ tử của ta không cần phải quỳ, ngươi thế nào lại phạm vào?"

- ----------------------------------

*Tác giả có lời muốn nói:

Sư tôn: Tô Ngọc, ngươi không còn sư muội nữa....

Tô Ngọc (khóc chít chít)

Sư tôn: từ nay hãy gọi nàng là sư nương

Tô Ngọc: (nước mắt rơi nửa đường liền dừng lại)