Không Xong! Ký Chủ Lại Không Được Bình Thường Rồi!

Chương 19

Bạch Ngọc Câu ném cỏ khô trong tay đi: "Tại sao phải đánh vào mặt anh ta, trên mặt anh ta có râu dài, nếu đánh anh ta thì tay ta sẽ đau."

Hệ thống Mỹ thực: "..."

"Kí chủ, ngươi muốn ăn cái gì?"

"Ta muốn ăn đồ nướng! Còn có bia!" Bạch Ngọc Câu lớn tiếng nói: "Muốn thịt dê xỏ xâu nướng, thịt bò xỏ xâu nướng, nấm nướng, cà tím nướng, lạp xưởng nướng, cá nướng, còn muốn một tá bia đá!"

Phan Niên nghe nói như vậy quái dị nhìn Bạch Ngọc Câu một cái: "Cô đói đến điên rồi?"

Chung Âm Âm thấy vậy vội vàng bưng một chén cơm tới cho Bạch Ngọc Câu: "Bây giờ không có đồ nướng, chúng ta không mang theo gia vị, tôi xào khoai tây cũng không tệ, hay là cô thử một chút đi?"

Bạch Ngọc Câu lắc đầu một cái, một khắc sau trên mặt bàn trước mặt cô liền xuất hiện mấy khay đồ nướng thơm ngát.

Bên cạnh đồ nướng còn có một tá bia đá.

Mọi người: "!!!"

"Cô mẹ nó nói là làm ngay à!" Phan Niên ngửi thấy hương vị của mấy món nướng này chỉ cảm thấy mình giống như đang ở tiệm thịt nướng vậy.

Chứ không phải ở mạt thế nơi bất cứ lúc nào cũng sẽ có tang thi ẩn hiện.

Chung Âm Âm nhìn đồ nướng trước mặt cũng rất hoảng hốt, cô ấy càng cảm thấy mình không nhìn thấu Bạch Ngọc Câu.

Rõ ràng...rõ ràng...

Sao lại biến thành như vậy rồi?

Tống Ngôn và Úc Hàng khẽ cau mày, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Bạch Ngọc Câu cũng không để ý nhiều như vậy, cô cầm một chai bia lên, đưa ngón trở và ngón cái của tay phải ra bật một cái, nắp bia liền bay ra.

Uống một hớp vào bụng, cô sảng khoái nấc lên một cái: "Thật thoải mái!"

Phan Niên nhìn một tá bia kia lặng lẽ nuốt nước miếng một cái, anh ta bắt đầu có chút hối hận vì vừa rồi mình hung dữ với Bạch Ngọc Câu như vậy.

Cũng không biết nếu bây giờ anh ta nói muốn uống bia, Bạch Ngọc Câu có cho anh ta một chai hay không.

"Cùng nhau ăn nha!" Bạch Ngọc Câu thấy bọn họ nhìn mình, tay trái của cô cầm một chuỗi thịt dê tay phải một chuỗi thịt bò.

Thật phấn khởi.

Chung Âm Âm thấy vậy để cơm trong tay xuống, dò xét cầm lên một chuỗi thịt dê, chỉ mới ăn một miếng thì cô ấy đã khen ngợi: "Ăn rất ngon!"

Cô ấy vừa ăn như vậy, những người khác cũng lần lượt ăn theo.

Phan Niên vừa ăn vừa uống bia: "Đến tột cùng thì cô có dị năng gì? Tại sao lại có thể đánh lại có không gian, còn có thể không có căn cứ biến ra thức ăn?"

Bạch Ngọc Câu uống đến hai gò má ửng đỏ: "Anh muốn biết?"

Mọi người đồng loạt gật đầu.

"Hì hì, tôi không nói cho các người!"

Phan Niên hít sâu một hơi, trong lòng anh ta tự nói với mình, không nên mở mang kiến thức cùng người bị bệnh thần kinh này.

Mẹ nó, anh ta không nên hỏi cô, đều trách anh ta lắm miệng!