**Mặc Mặc: Cảm ơn bạn neo river đã đề củ truyện nhé!
Thím Lưu đến giờ tan tầm, nói một tiếng rồi rời đi, Lý Hành chăm sóc mẹ nằm ngủ, lại trở về sảnh chính.
Đối diện với Thư Yểu, nhất thời không nói chuyện, hắn phối hợp ngồi ở bên cạnh cái bàn ăn chật hẹp, dựa vào thành ghế, lẳng lặng nhìn cô ăn cơm, tướng ăn Thư Yểu nhã nhặn, từng miếng từng miếng chậm rãi, Lý Hành nhìn không chuyển mắt, đến mức mất hồn.
Thư Yểu bị nhìn chằm chằm không được tự nhiên, muốn bảo hắn đừng nhìn, lời nói đến miệng, cũng không nói ra, lại nuốt miếng mì xuống, mới tùy ý hỏi rõ: "Anh không đói bụng sao?"
"Lúc đến đã ăn rồi." Lý Hành nhìn cái chén trong tay cô đã thấy đáy, lại thay cô rót ly nước, nửa lạnh nửa nóng, vào miệng ấm áp.
Thư Yểu đưa tay tiếp nhận ly nước, lúc đưa cái ly, ngón tay hắn lướt qua mu bàn tay cô, trơn bóng mềm mại, làn da âm ấm.
Thư Yểu sửng sốt, lòng bàn tay trơn trượt, ly nước rơi xuống đất, "Loảng xoảng" một tiếng, rơi cái vỡ nát, ngẩng đầu, đúng lúc thấy vẻ mặt Lý Hành thản nhiên, dường như cái gì cũng không làm, chỉ có Thư Yểu trừng một cái: "Ai bảo anh sờ tôi."
"Em cứ ăn đi, để tôi dọn dẹp." Lý Hành đứng dậy, cầm chổi quét sạch sẽ miểng thủy tinh, lại đứng dậy đi tới phòng bếp, mắt nhìn một tầng bụi mỏng trên tủ bát, cái ly đã lâu chưa từng sử dụng, quay đầu nói với cô: "Chờ tôi, tôi đi mua ly."
"Nhà anh đến cái ly thừa cũng không có? Chẳng lẽ bình thường anh không uống nước?" Thư Yểu lầm bầm một câu.
"Ly vừa rồi em dùng là của tôi." Lý Hành không cho là đúng cười cười, trả lời một câu.
Cô bị chẹn họng, lại nói: "Vậy thì vỡ cũng đáng đời."
Lý Hành để cô từ từ ăn, bản thân quay người xuống lầu, đảo mắt trong phòng trống trơn, cô vô cùng buồn chán chờ hắn trở về, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng vang thật lớn trong buồng.
Thư Yểu giật bắn mình lên một cái, không phải là mẹ hắn chứ—— không suy nghĩ nhiều, cô đứng dậy đi gõ cửa, kêu một câu: "Dì có khỏe không?"
Không trả lời, Thư Yểu lo lắng, dứt khoát đẩy cửa vào: "Dì —— "
Mẹ Lý Hành đang nửa dựa vào thành giường, thần sắc hoảng hốt, có lẽ là vô ý trở mình đυ.ng vào bên giường, Thư Yểu ngồi xổm xuống, cô chưa bao giờ chăm sóc cho người khác, nhất thời hoảng hốt, chỉ biết vừa luống cuống tay chân nâng người dậy, vừa hỏi thăm bà ấy có sao không.
Lão phu nhân chậm chạp hồi lâu, mới ngây ngốc lắc đầu, bà ngẩng đầu, có lẽ giờ phút này đúng là thời điểm tỉnh táo mà bà ít khi có được, ánh mắt mờ đυ.c kia trở nên trong trẻo, bà ngóng nhìn Thư Yểu hồi lâu, mới mở miệng: "Cháu là cô gái đến từ nơi nào, thực xinh đẹp. . ."
Thư Yểu há hốc mồm, nhất thời cũng không biết nói như thế nào.
Nào biết lão phu nhân mím môi cười cười, nói: "Cháu chính là bạn học mà A Hành nói sao?"
Bạn học? Thư Yểu khẽ giật mình, Lý Hành hóa ra còn từng đi học? Nhìn cũng không giống —— cô lại nhớ tới chữ viết Lý Hành lưu lại trên giấy, tuy nói rồng bay phượng múa, cũng không phải là đẹp mắt, nhưng cũng không phải là "Không có văn hóa" hắn tự nói.
Thư Yểu không khỏi có chút tò mò, bộ dáng Lý Hành đi học ở trường học là như thế nào? Vừa nghĩ tới bộ dáng lãnh đạm chết bầm lúc mới gặp gỡ kia, có lẽ còn làm người e sợ hơn so với cô. . . Không đúng! Không phải có khiến bọ họ e sợ, là bọn họ không xứng!
Phu nhân cười đến mặt mày hiền dịu, bà cười rộ lên rất giống Lý Hành, giống như một bức tranh kinh hãi thế tục từ từ được mở ra, đến nếp nhăn nơi khóe mắt đều hình như giảm đi từng chút một, trong nháy mắt đó tao nhã như trước, dường như Thư Yểu đã được nhìn thấy thần thái tú lệ trên bức ảnh đen trắng ngày xưa.
Thư Yểu tán thưởng muôn phần, chậm rãi lấy lại tinh thần, vẫn như cũ có thể nhìn thấy hình dáng mỹ nhân ngày cũ từ những nếp nhăn nheo trên mặt bà, làm cho người ngăn không được cảm thán năm tháng đoạt đi vẻ ngoài mỹ mạo, nhưng lại không cướp được thần thái mỹ nhân cốt sắc sảo của bà, một cái nhăn mày một nụ cười, phong thái không giảm.
Chỉ nghe bà nói: "A Hành vẫn luôn nói hắn có quan hệ rất tốt với một người bạn học, hóa ra là cô gái xinh đẹp như vậy. . . Hôm nay nhìn thấy, ta rốt cuộc cũng yên tâm."
"Lý Hành. . . Hắn nói gì đó?" Thư Yểu không nhịn nổi bèn hỏi, hắn ở trường học còn có bạn bè? Trái lại là còn nhiều hơn so với cô, chỉ là người “Bạn học” này quan hệ thật đúng là tốt với hắn, vậy mà khiến cho mẹ hắn nghĩ lầm cô là. . .
"Nó nói cháu đối xử với nó rất tốt, sẽ dạy nó học bài, cùng nhau tan học, giáo viên hỏi bài còn có thể giúp nó, phạt đứng cũng đứng cùng nó, thật sự là tốt —— "
Phu nhân vừa nói, vừa cười, đáy mắt lóe nước mắt, đưa mắt nhìn trong phòng, giống như là muốn tìm cái gì, nhìn một vòng, mới nâng ngón tay run run rẩy rẩy lên, chỉ vào một bức tranh ố vàng bên cạnh góc tường, nét vẽ nguệch ngoạc, phu nhân khó khăn chống người, một bước run lên, Thư Yểu muốn tới đỡ, lại bị phu nhân nhẹ nhàng tránh đi: "Đừng lo lắng, ta còn có thể làm, mau đến xem xem —— "
Bà cẩn thận từng li từng tí nắm bức họa kia ở lòng bàn tay, lại nhẹ nhàng mở ra, đưa cho Thư Yểu xem, bức vẽ là hai người được bôi thành màu đen, bé gái thấy không rõ tướng mạo nắm tay đi trên đường tan học, đơn sơ như thế, tựa như bức tranh của trẻ con, lại được phu nhân nâng ở lòng bàn tay, xem như đồ quý, đưa cho Thư Yểu, vẻ mặt tự hào nói: "Cái này chính là cháu đưa cho A Hành đúng không? Năm trước sinh nhật A Hành, nó quay về đến nói cho ta, nó cũng nhận được quà tặng, là bạn học nó tặng, đó là lần đầu tiên nó được nhận quà, ta cũng vui mừng lắm, bèn giúp nó cất kỹ, chỉ là bức tranh vẽ trên giấy, không giữ lâu được! Cháu xem, lúc này mới hơn nửa năm đã ố vàng quăn cả góc rồi, lúc ấy ta đã nói với A Hành, muốn đi ép bức tranh này, nó còn không cho ta đi, nói là lãng phí tiền, xem đứa nhỏ này, chính là rất bướng bỉnh, tuyệt không nghe lời."
"Lãng phí mấy đồng tiền thì thế nào, đồ vật của bạn bè phải quý trọng mới đúng, đứa nhỏ này tiết kiệm đã quen, con ngàn vạn đừng trách nó —— "
Thư Yểu chậm chạp không nói chuyện, đáy lòng cô có vài phần chua xót, có lẽ là, biết được số lần phu nhân tỉnh táo không nhiều lắm, tuy rằng hôm nay bà nhận sai cô là “Bạn học” của Lý Hành, cũng không sửa lại, để phu nhân tiếp tục nói.
"Đứa nhỏ A Hành này tính tình không hỏng, nó đã lớn như vậy, trước giờ không làm chuyện gì sai, ngoại trừ cái lần kia. . . Nhưng nó, không phải cố ý, nó không phải..." Phu nhân nói đến đây bỗng nhiên nghẹn giọng, lời nói dừng lại, vui vẻ trên mặt cũng cứng đờ một thoáng, tay bà nhanh chóng lau đi một vòng nước mắt nơi khóe mắt, lại ngửa mặt lên: "Nhìn ta nói đến cái gì rồi, A Hành nó, chỉ là cố chấp rất khó lay chuyển, chuyện đã quyết nhất định sẽ làm được, cháu là bạn nó, phải thay dì tha thứ cho nó."
"Nếu như nó có chỗ nào không đúng, cháu nói với dì —— ta giúp cháu dạy dỗ nó, từ nhỏ nó không có bạn bè, dì hy vọng cháu ngàn vạn đừng nghĩ..." Phu nhân nâng lên hai tay gầy như que củi, nắm thật chặt tay Thư Yểu, đáy mắt bao hàm hi vọng, cất giấu tình yêu của một người mẹ đối với con mình, bà nhìn Thư Yểu, gần như khẩn cầu ngóng nhìn cô, kỳ vọng vị "Bạn học" là cô đây có thể ở bên cạnh hắn thật lâu, không rời khỏi hắn.
Ánh mắt của bà làm trong lòng Thư Yểu dâng lên chua xót khó tả, trong chớp mắt lại nói không ra lời cự tuyệt, không tự chủ được gật đầu, kéo ra một vòng cười mất tự nhiên, thanh âm không lưu loát: "Dì yên tâm. . . Cháu biết rồi."
Lúc này phu nhân mới yên tâm, ngồi trở lại trên giường một lần nữa, nhìn qua Thư Yểu, trong miệng không ngừng nói: "Qua hai năm nữa A Hành cũng thành niên rồi, nó vẫn luôn không chịu chăm chỉ đọc sách, nếu như có thể mà nói. . . Cháu có thể giúp dì khuyên nó một chút sao? Bảo hắn đừng cả ngày nghĩ đến kiếm tiền, chăm học bài, chân đi trên đất bằng, mới là chính đạo."
Qua hai năm nữa trưởng thành? Lý Hành sang năm đã hai mươi rồi.
Đáy lòng Thư Yểu có một loại dự cảm không tốt, cô mở miệng hỏi thăm: "Dì, cháu đột nhiên quên, hôm nay. . . Là ngày tháng năm nào?"
"Cô bé ngốc, hiện tại là cuối tháng ba, qua mấy ngày là Tết thanh minh, thanh minh năm 1985, A Hành nói cho ta biết bạn nó sắp tới, ta đã sớm làm xong bánh bao xanh, đợi tí nữa hâm nóng, cháu có muốn nếm thử hay không. . . Khục khục. . . Không biết làm sao vậy, hôm nay nhức đầu lắm, dì nằm một hồi trước. . ." Phu nhân ho khan vài tiếng, thanh âm càng ngày càng nhỏ, bất tri bất giác ngủ thật say: "Đợi tí nữa chờ A Hành quay về hâm nóng cho cháu —— "
Thư Yểu che miệng lại, nước mắt cuồn cuộn rơi.
Bà như đang sống trong quá khứ, không biết hôm nay là ngày nào.
Thư Yểu mãi suy nghĩ lời mẹ hắn nói, tâm tình phức tạp, thấy Lý Hành trở về, lập tức để đũa xuống: "Tôi ăn no rồi."
"Ăn nhiều một chút, bảo bối quá gầy ——" hắn rót ly nước cho cô, nhìn cái cằm khéo léo của cô, đưa nước lên.
Thư Yểu đánh giá cái ly này, ly thủy tinh cực kỳ xinh đẹp, hoa văn được điêu khắc tinh xảo rườm rà, ngược lại là phong cách cô ưa thích, nhưng đồ vật Thư Yểu thích cho tới giờ sẽ không có hàng tiện nghi rẻ tiền, cô suy đoán, giá cái ly này hẳn là xa xỉ —— mất công mẹ hắn còn nói hắn tiết kiệm, mới là lạ!
"Cũng không cho gọi tôi là bảo bối!" Có lẽ là mấy ngày nay được hắn nấu ăn cho, so với lúc trước, cô đã có thêm ít thịt, lúc vô cùng tức giận hai bên má phồng lên, nhìn có vài phần ngây thơ.
"..." Lý Hành trầm mặc một lúc, hỏi lại cô: "Đại tiểu thư cảm thấy, tôi nên gọi em là gì?"
"Tóm lại. . . Không được gọi bảo bối!"
Lý Hành cười nhẹ một tiếng: "Trên giường gọi đại tiểu thư như vậy, cũng chưa thấy em nói "Không cho phép " Yểu Yểu không khỏi quá vô tình, xuống giường cái bèn trở mặt?"
Nghe xong "Trên giường", trên mặt Thư Yểu nóng lên, phản ứng cực đại nhào lên một cái che miệng của hắn, quẳng xuống lời nói tàn nhẫn: "Anh còn dám nói hươu nói vượn ở bên ngoài, cẩn thận tôi khâu miệng của anh lại!"
Lý Hành thuận thế ôm cô, khẽ cong môi, tận lực trêu chọc cô: "Xem ra đại tiểu thư càng thích tôi lén lút gọi em. . . Đúng không?"
"Anh!" Thư Yểu tức giận đến nghiến răng.
"Tôi làm sao vậy?" Lý Hành biết rõ còn cố hỏi.
"Mỗi ngày anh chọc tôi tức giận, thật muốn kêu cha ném anh lấp biển. . ." Thư Yểu nói nhỏ.
"Đại tiểu thư thật sự cam lòng?" Vào lúc cô không chú ý Lý Hành sờ lên đầu ngón tay của cô, cẩn thận vuốt ve, có lẽ cô biết được —— nhưng Lý Hành sớm thừa dịp giữa lúc cô vô tri vô giác, đã xâm nhập bên người cô từng chút một, những cử động dịu dàng im ắng kia sớm đã làm cô buông gai ngược toàn thân, quen với sự hiện hữu của hắn.
Không biết làm sao chính cô còn chưa phát hiện những cử động rất nhỏ này.
"Anh cho rằng anh là ai? Tôi dựa vào cái gì không nỡ bỏ anh." Thư Yểu khẽ hừ, da mặt thực dày!
"Còn có, anh dẫn tôi tới đây làm gì vậy? Tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không mềm lòng với anh ——" như là giấu đầu hở đuôi, Thư Yểu nói âm vang mạnh mẽ, cô sẽ không bởi vì lời mẹ hắn nói, liền buông cảnh giác...
Lý Hành hỏi thay trả lời, chậm chạp nhỏ nhẹ: "Từ nhỏ tôi lớn lên ở chỗ này. . . Em muốn nghe chuyện cũ của tôi không?"
Hắn híp mắt, vẫn không nhúc nhích nhìn cô hỏi, con ngươi tối tăm giống như từng vòng xoáy, tự dưng hấp dẫn người, vừa rồi mẹ hắn nói, thật làm Thư Yểu hiếu kỳ không thôi —— hắn từng đi học? Bộ dạng hắn ở trường học như thế nào? Vị "Bạn học" kia là ai?
Nhưng hắn mà hỏi cô, đáp án nhất định là "Không muốn", mới ra một tiếng: "Tôi không. . ."
Nghĩ lại một chút, cổ nhân có câu: Biết mình biết người, mới có thể bách chiến bách thắng —— nhất định là cô không đủ hiểu hắn, mới có thể làm chính mình nhiều lần thua thiệt, vì vậy lời nói xoay chuyển: "Chỉ là anh đã muốn nói cho tôi nghe. . . Tôi đây sẽ cố mà nghe một chút."
Rõ ràng là tự mình nghĩ đã biết rõ, nhưng lời ra khỏi miệng lại không được tự nhiên, Lý Hành cười nhẹ một tiếng, thật đáng yêu.
Hắn không vạch trần cô, chỉ là nhanh chóng dọn dẹp xong bộ đồ ăn, lau sạch hai tay kéo Thư Yểu, mang cô ngồi trên ghế sa lon.
Thư Yểu mặc dù không biết trong hồ lô của hắn bán thuốc gì, lúc thuận theo hắn sắp sửa ngồi xuống, lại nghe Lý Hành kêu một tiếng: "Đợi một chút."
"Sao vậy?" Thư Yểu nhíu mày nhìn hắn, hắn thực đáng ghét!
Lý Hành quét mắt một vòng ghế sô pha cổ xưa, ghế sô pha này đã cũ lớp sơn trải qua năm tháng nó sớm đã ban bác không chịu nổi, lộ ra lớp xốp bên trong tẩy thế nào cũng không hết vết bẩn, hắn nhanh nhẹn cởϊ áσ khoác, đệm ở trên ghế, mới cho Thư Yểu ngồi lên.
Một cử động bình thường, làm cho đáy lòng Thư Yểu chảy qua một dòng nước ấm. . .
Cô dò xét Lý Hành cực cẩn thận, giống như, trông hắn cũng không đáng ghét tới như vậy.
Lý Hành cùng cô chen lấn trên ghế sô pha nhỏ hẹp, quạt trần trên đầu phần phật, phát ra một loạt âm thanh rặc rặc rặc rặc, xa xa mùi đồ ăn nhà ai thoang thoảng, trong một bầu không khí trần tục này, hắn chậm rãi kể một câu chuyện xưa cũ không muốn người biết đến.