Vạn Dạ Chi Chủ

Chương 1: Thôn Hoang Vắng

- Mỗi một khỏa tinh thần đều là một tên thần, đám Thần bọn họ ảnh hưởng vạt vật thế gian.

- Tu luyện càng không thể rời bỏ tinh thần, nghe nói mười ba năm trước, có một viên tinh thần lưu lạc tại đại địa nhân gian...

- Hiện nay, quần tinh ô nhiễm nghiêm trọng, không có bất kỳ một khỏa tinh thần nào còn bình thường. Việc này cũng có nghĩa là ngọn nguồn tu sĩ xuất hiện vấn đề, quá trình tu hành càng không rõ...

Dưới ánh mặt trời tươi đẹp, một thôn xóm nhỏ lưng dựa vào núi xanh.

Lão cây hòe xoè xuống trong thôn.

Lão nhân một bên rít vài hơi thuốc, một bên giảng vài cấm kị trong tu hành.

Giờ phút này, lời nói lão nhân đặc biệt thấm thía,

- Ninh ca nhi, chúng ta có thể sống ở trong thôn hoang vắng bình thường này, đã đủ may mắn. Ngươi cũng đừng còn có ý nghĩ muốn tu luyện nữa.

Theo ánh mắt hắn rơi đi.

Trong đám người có một thiếu niên mặc áo trắng.

Thiếu niên tên là Ninh Minh, ước chừng mười ba tuổi, dáng người nhỏ nhắn, tướng mạo đã không còn ngây thơ. Cặp mắt tràn đầy sắc thái linh động.

Dưới mọi người soi mói, Ninh Minh cúi đầu thở dài.

Đợi cho sau khi lão nhân rời đi.

Hài đồng xung quanh rất nhanh tụ tập lại.

- Lưu viên ngoại trên thị trấn, đoạn thời gian trước cưới một yêu bà nương, kết quả ngày hôm sau đã chết trên giường, thịt trong bụng đều bị ăn sạch...

- Còn có chùa miếu trên núi Thanh Huyền nữa, nghe nói có tăng nhân trong buổi tối nhìn thấy tượng Phật lộ ra nụ cười quỷ dị, thật sự là hù chết người ah!

Mọi người ngươi một câu ta một câu.

Kể lại thế giới bên ngoài cứ như Ma Quật, ai cũng không dám ly khai khỏi thôn.

Một nam hài đầu như như dưa hấu, chân thành nói,

- Ninh ca nhi, nghe lời Lý gia gia a.

- Ninh ca nhi... Về sau ta sẽ đem tất cả bánh ngô cho ngươi ăn, ngươi đừng nghĩ muốn rời đi nữa có được không?

Một tiểu nữ hài mặc váy hoa cũng kéo tay Ninh Minh, chậm rãi đong đưa.

Tiểu nữ hài tên là Tiểu Anh, nói chuyện nhỏ nhẹ, làm lòng người thương.

Nhưng hai mắt nàng không thấy rõ thứ gì cả, đồng tử tan rả, không hề sáng rọi.

Hoặc là nói, hài đồng ở trong thôn này, ngoại trừ thiếu niên Ninh Minh ra, tất cả bọn họ đều có... Chỗ thiếu hụt.

- Đi học!

Đúng lúc này, sách thục tiên sinh trong thôn quát lên.

Mọi người lập tức hướng phía sách thục tiên sinh đi đến.

- Ninh ca nhi?

Có người hoang mang nhìn về phía một phương hướng khác hướng Ninh Minh

.......

Tơ lụa thanh tịnh như dòng suối nhỏ.

Thiên địa bao la, gió mát từ từ, làm lòng người khoan khoái.

Bành! Bành! Bành!

Một cuộn đá hình tròn đánh ra vài bọt nước.

Thiếu niên ngồi trên đồng cỏ, nhìn một màn này, tâm tình cũng không khá lên.

Suy nghĩ rời đi lại một lần nữa bừng lên trong đầu...

- Quá khó khăn, thật sự quá khó khăn ah.

Ninh Minh có loại cảm giác toàn thân vô lực.

Tiếp tục gọi thử.

- Hệ thống? Hệ thống ba ba? Hệ thống gia gia?

Không có trả lời.

Một lúc lâu sau, Ninh Minh thở dài, xoè hai tay ra giơ lên cao, như là muốn chạm đến trời cao, cuối cùng nhất vô lực rủ xuống.

Đi tới thế giới Tu Tiên tràn ngập quỷ dị này đã mười ba năm...

Mười ba năm ah!

Ninh Minh đột nhiên nhảy dựng lên, chỉ thiên thống mạ.

- Lão tặc thiên ngươi đến cùng giấu bàn tay vàng ta ở nơi nào?

Nơi này là một chỗ đất hoang trong thôn trang, không có bất kỳ phong cảnh giải trí.

Chính mình từ nhỏ đến lớn đều sinh hoạt trong thôn hoang vắng, thủy chung chưa đi ra ngoài.

Mà phiến thế giới này yêu ma quỷ quái hoành hành, quanh thân thường xuyên đều phát sinh sự kiện linh dị tà môn.

Cho dù lão nhân trong thôn nói Tu Tiên rất khủng bố, tràn đầy cấm kị không rõ, nhưng mình rất hướng tới ah!

Mình dù gì cũng là kẻ xuyên việt, phiến thế giới này đã có thể Tu Tiên, mình nhất định phải thử ngự kiếm phi hành.

- Nếu có thể có pháp môn tu hành thì tốt rồi, chỉ tiếc tất cả mọi người trong thôn đều là câu đố.

Nghĩ như vậy, Ninh Minh bỗng nhiên nhìn về phía thôn.

Thôn không lớn, tính cả hài đồng trong thôn cũng không đến 30 người. Hán tử trong đất làm việc tay chân, phụ nữ trong nhà dệt vải, thời gian bình thản trôi qua, không thiên tai cũng không có hoạ.

Cái thôn này cũng không đơn giản, Ninh Minh đã sớm biết rõ điểm này.

Trí nhớ khắc sâu nhất chính là lúc vừa xuyên việt đến thế giới này, Ninh Minh vừa mở mắt ra lại phát hiện mình rõ ràng trở thành một hài nhi trong tã lót, đồng thời còn được một người nam nhân ôm vào trong ngực.

Người nam nhân kia hình như là Ninh Qua Tử trong miệng thôn dân.

Hắn ôm mình, chạy còn nhanh hơn đạn, cứ như là một lưu tinh trong chớp mắt đã xẹt qua phần lớn núi rừng, bình nguyên.

Ninh Qua Tử như là đang cùng hoàng hôn thi chạy, ở trước ban đêm buông xuống phát hiện ra cái thôn hoang vắng trong trung tâm dãy núi.

Lúc ấy, tất cả người trong thôn giống như là man thú đáng sợ.

Bọn hắn đứng ở cửa thôn, ánh mắt lạnh như băng nhìn Ninh Qua Tử.

- Ban đêm tiến đến. Thân phận của ngươi không rõ, kính xin rời khỏi.

Ninh Qua Tử ôm hài nhi trong tã lót, "Bành" một tiếng quỳ trước cửa thôn, chỉ cầu các thôn dân có thể lưu đứa bé này lại...

- Ninh ca nhi!

Đúng lúc này, một tiếng kêu đã cắt đứt suy nghĩ Ninh Minh.

- Lâm thúc?

Ninh Minh quay đầu nhìn lại.

Trên đồng cỏ sau lưng, một trung niên mặc áo ngắn đi tới.

- Sao ngươi một mình ở chỗ này?

Trung niên nhân tên là Lâm Tả Đạo, là phụ thân tiểu nữ hài mắt mù.

Hắn một tay khiêng cuốc, tay còn cầm hai con thỏ lớn. Nhìn hắn không khác gì một hán tử nông dân bình thường.

- Ta mới bắt được hai con thỏ lớn, có muốn tới nhà của ta nếm thử không?

Lâm Tả Đạo nhắc tới thỏ trong tay, lộ ra nụ cười hào sảng nông thôn quen thuộc.

Còn không đợi Ninh Minh mở miệng,

Sau một lúc, giọng nói Lâm Tả Đạo đã chuyển,

- Ta nghe nói ngươi gần đây muốn rời khỏi thôn?

Ninh Minh ném cục đá xuống mặt sông, thanh âm nặng nề,

- Ngạn ngữ nói, sinh hoạt không nên chỉ có cẩu thả trước mặt, còn phải cẩu thả ở phương xa.

Lâm Tả Đạo cảm giác những lời này có chút cổ quái.

Nhưng hắn không có miệt mài theo đuổi, mà là nói.

- Ninh ca nhi, ngươi là người thông minh, nên biết chúng ta sẽ không lừa ngươi. Thế giới bên ngoài rất nguy hiểm, tu sĩ cũng không tốt đẹp như trong tưởng tượng của ngươi đâu.

Ninh Minh nhìn Lâm Tả Đạo ống quần đầy bùn, bỗng nhiên nói.

- Lâm thúc, ngươi hiểu đạo tu hành?

Lâm Tả Đạo cười ha ha nói.

- Ta một chỉ là người làm hoa màu, nào có biết đạo tu hành? Ta chỉ là nghe người trên thị trấn nói.

Đi a, đừng giả bộ hồ đồ.

Ninh Minh không thể làm gì.

Trong lúc đó, cửa thôn truyền đến tiếng ồn ào, như là có chuyện gì đó.

Ninh Minh nhìn lại, ngạc nhiên hỏi.

- Cửa thôn có chuyện gì không?

Lâm Tả Đạo nói.

- Không có gì, có người ngoại lai.

- Người ngoại lai?

Ninh Minh thần sắc khẽ nhúc nhích.

Nhìn thần sắc Ninh Minh, Lâm Tả Đạo trong lòng thở dài, ngoài miệng liền nói,

- Nếu muốn đi xem, vậy đi thôi. Trong đó còn có một nữ nhân rất xinh đẹp kia mà.

- Thật sự?

Lập tức, Ninh Minh hỏi.

- Trong mắt của ta, nàng đó tuyệt đối đủ xinh đẹp.

Lâm Tả Đạo ra vẻ cả giận nói.

- Lại nói, từ nhỏ đến lớn, Lâm thúc ngươi từng lừa gạt ngươi bao giờ chưa?

Nghe vậy, Ninh Minh chép miệng.

Hán tử nhìn như nông dân bình thường này suốt ngày giả bộ hồ đồ, ngày bình thường cũng không ít lừa gạt mình, đối phương sao có thể không hiểu được tu hành?

Lúc Ninh Qua Tử vừa mang mình vào thôn.

Lâm Tả Đạo từng ở một ngày nào đó, thần không biết quỷ không hay xuất hiện ở trong phòng, nhìn mình chằm chằm, làm Ninh Qua Tử sợ tới mức thiếu chút nữa động tay.

Lúc ấy, Lâm Tả Đạo nói với Ninh Qua Tử hai câu,

- Ngươi đến từ Thần Đô. Đứa nhỏ này không phải huyết mạch của ngươi.

Ninh Qua Tử hơi nhếch bờ môi, không nói một lời.

Sau đó, Lâm Tả Đạo biến mất, cũng lưu lại một câu cuối cùng.

- Ngươi sống không được bao lâu nữa, đứa nhỏ này rất nhanh cũng sẽ chết đi.

Không qua bao lâu, Ninh Qua Tử quả nhiên chết đi.

Nhưng Ninh Minh vẫn sống.

Khi đó, Lâm Tả Đạo là người thứ nhất đi vào phòng, đem hài nhi bên cạnh thi thể ôm vào trong ngực

.......

Mặt trời dần dần xuống núi, hoàng hôn dần tới gần, ánh sáng trong thiên địa hơi có chút áp lực.

Nơi cửa thôn.

Một nam một nữ trẻ tuổi quần áo hoa lệ, khí chất không tầm thường đang cùng thôn trưởng Lý lão đầu thương lượng.

Lý lão đầu lưng còng xuống eo, một mực gật đầu, thái độ rất là khiêm tốn.

Xung quanh, tất cả các thôn dân đều tới xem náo nhiệt, nhìn về một màn rất là bình thường kia.

Ninh Minh vừa đến, đã nhìn thấy mấy người từ ngoài đến, hơi sững sờ.

Ba nam một nữ.

Trong đó, nữ tử kia làm người ta chú mục nhất.

Nàng này ước chừng hai mươi tuổi, mặc một bộ sa y trắng thuần, tư thái thướt tha, xa xa đứng đấy như là một phong cảnh ưu nhá, phảng phất như hoa không nhiễm nước bùn.

Hai mắt Ninh Minh sáng ngời,

- Cuối cùng cũng nhìn thấy mỹ nữ trên đời này.

Người nữ nhân này lớn lên có một bộ túi da rất tốt, da thịt trắng nõn như tuyết, ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần, có loại cảm giác thiên nhiên thanh thuần, so với phẩu thuật thẩm mỹ kiếp trước còn đẹp nhiều hơn.

Bất tri bất giác, tim Ninh Minh đập nhanh hơn không ít.

Phải biết rằng, trong thôn ngoại trừ tiểu nữ hài mười mấy tuổi trở xuống, còn lại toàn là đại nương ngoài 40, ngày thường làm lục vất vả, da thịt vàng như đất rất khó coi.

Đám người bọn họ đâu có chỗ nào có thể so sánh với cô nương như nước trong veo được?

- Nhìn cái gì vậy? Có phải còn muốn cùng nàng đi ra ngoài sống hay không?

Cách đó không xa, những đại nương đang lắc lắc lỗ tai hán tử nhà mình, phẫn nộ như là hà mã.

- Là cảm thấy lão nương khó coi sao?

- Tại hạ Trần Kiêm Gia, đa tạ lý thôn trưởng thu lưu một đêm.

Bạch y nữ tử bỗng nhiên mở miệng.

Vóc người đẹp, tên nghe hay, thanh âm cũng rất dễ nghe.

Đây là quy luật thiên nhiên Ninh Minh tổng kết ra

Lý lão đầu bỗng nhiên vẫy vẫy tay với Ninh Minh,

- Ninh ca nhi, những người đi đường này, đêm nay muốn nghỉ ngơi ở trong thôn một đêm, để họ ở nhà của ngươi được không hả?

Đáng nhắc tới chính là, Ninh Minh là kẻ xuyên việt. Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng hay chiếu cố các hài đồng trong thôn. Bởi vậy, các thôn dân phần lớn sẽ cùng hài tử nhà mình, gọi hắn một tiếng "Ninh ca nhi".

- Thật đúng?

Ninh Minh rất là ngoài ý muốn.

Hắn vốn đang nhìn Thần Tiên tỷ tỷ cứ như bạch y nữ tử, sau đó lại nhìn về phía Lý lão đầu.

Thôn trưởng ngày bình thường không phải một mực không hi vọng mình đặt chân ngoại giới hay sao?

Đúng lúc này,

Một nam tử cao gầy mặc áo đen bỗng nhiên nhìn về phía Ninh Minh.

Lập tức, Ninh Minh có loại cảm giác như bị châm đâm, nội tâm cả kinh.

Bọn người từ ngoài đến này sợ là không đơn giản ah...

Bên kia, một nam tử mặc thanh y thấp giọng nói,

- Sư muội, thôn này sợ là không đơn giản.

- Không sao.

Nữ tử bạch y tên Trần Kiêm Gia, lắc đầu nói,

- Ở bên ngoài qua đêm thập phần nguy hiểm, những người này ta đã dùng Vọng Khí Thuật xem qua một lần, không có chỗ nào đặc thù.

- Ta gọi Ninh Minh, nhà ta ở ngay phía trước.

Đúng lúc này, Ninh Minh đi ra một bước, lộ ra dáng tươi cười hồn nhiên.

Trần Kiêm Gia quét mắt nhìn Ninh Minh, thấy hắn chỉ là thiếu niên bình thường, không quá để ý.

Đêm tối sắp buông xuống, những người ngoại lai này tựa hồ cũng sợ hãi nhiễm sắc đêm, bước chân đi nhanh theo Ninh Minh vào sâu trong thôn.

Lúc bọn họ đi qua, các thôn dân đi tới bên người thôn trưởng Lý lão đầu.

Một người phụ nữ trung niên thần sắc lo lắng,

- Thôn trưởng, Ninh ca nhi đêm nay sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Nàng bóng lưng Ninh Minh, giống như là nhìn hài tử mình.

Dù sao, đã nhiều năm như vậy rồi, đứa bé kia là mình tận mắt nhìn hắn lớn lên.

- Ninh ca nhi không cần các ngươi lo.

Lý lão đầu hút một hơi thuốc nói.

- Hắn từ nhỏ đã rất khôn khéo, sợ là cũng đã nhìn ra một ít hư thật của ta và ngươi.

- Nếu không để cho hắn biết một chút về khủng bố của tu sĩ. Sau này lại chọn, thậm chí tìm cơ hội chuồn êm ra ngoài.

Nói xong, Lý lão đầu nhả ra một chuỗi sương mù dài.

Lâm Tả Đạo không nói một lời, chỉ nhìn một đạo nhân ảnh bên người Ninh Minh, ánh mắt ngưng lại.

Đột nhiên, Lâm Tả Đạo mở miệng.

- Nếu như Ninh Minh an ổn qua một đêm nay... Thì hãy để cho hắn tu luyện a, tìm điểm tinh thần tốt là được. Việc ấy cuối cùng vẫn là tránh không khỏi.

Thoại âm ra.

Trong thôn lâm vào yên tính ngắn ngủi.

Lý lão đầu hít một ngụm khói thật sâu, như là trải qua rất nhiều suy nghĩ, cuối cùng quyết định, nói.

- Đến lúc đó để ta dạy hắn.

Lời vừa nói ra, các thôn dân như là nghe thấy được chuyện không thể tin được, tất cả đều kinh ngạc.

Mà nương theo một câu nói kia.

Mặt trời rốt cục xuống đỉnh núi, một tia ánh sáng cuối cùng biến mất.

Hắc ám như một cái miệng lớn, dùng lòng người sợ hái và tâm rung động mà tăng tốc, nhanh chóng nuốt sống vạt vật thế gian ...

Ban đêm, phủ xuống.