Mẹ kiếp cái thằng biếи ŧɦái này!
Phù An An lui lại phía sau rồi nhảy lên, rơi xuống dòng nước đυ.c ngầu phía dưới.
Cô hít một hơi thật sâu rồi lặn xuống.
Đùng đùng đùng…
Trên đầu truyền đến mấy tiếng súng vang dội.
Phù An An cảm giác đạn đang bay ở trên đỉnh đầu của mình, cho nên không dám lộ đầu ra. Có thể trốn nhất thời, nhưng không trốn được cả đời, con người nhiều nhất chỉ có thể nín thở được mấy phút.
Ngay khi Phù An An nghĩ rằng mình chắc chắn sẽ chết, tiếng súng trên đầu cô đã dừng lại. Trên mặt nước có động tĩnh, hình như có mấy chiếc ca nô chạy tới.
“Diệp Trường Phi, mới mấy ngày mà đã quên lời hứa rồi hả?” Một giọng nói nhàn nhạt từ mặt nước truyền đến. Giọng nói này trầm thấp thanh lãnh, nghe sao có chút quen tai.
“Tình huống khẩn cấp, mong rằng Phó gia cho tôi một chút mặt mũi, bắt được người rồi tôi sẽ lập tức rời đi.”
Trong khi họ đang nói chuyện, Phù An An nhanh chóng vươn đầu ra hít thở lấy hơi. Trên mặt nước có thêm bốn chiếc thuyền ca nô, trên mỗi chiếc có bốn người đàn ông mặc áo giáp trang bị đầy đủ, trên tay cầm súng trường, khiến người của Diệp Trường Phi giống như những người lính không có tổ chức vậy. Nhìn một cái là biết bên nào cao bên nào thấp.
“Em gái Tiểu Hoa, em còn biết trồi lên sao, tôi còn tưởng rằng em đã chết ngộp rồi chứ.” Diệp Trường Phi chĩa súng vào đầu Phù An An, "Mau đi lên."
Phù An An lau đi vết nước trên mặt, đảo một vòng trên mặt nước, mắt sáng lên khi nhìn thấy một người quen trên chiếc xuồng ca nô đối diện.
"Thầy Phó!" Đúng là trời không tuyệt đường người. Ai có thể nghĩ tới cô gặp được người quen trong trò chơi lần trước cơ chứ.
"Thầy Phó, giúp em với!" Phù An An ở trong nước dùng sức vẫy tay về phía Phó Ý Chi.
Nghe được xưng hô của Phù An An đối với Phó Ý Chi, Diệp Trường Phi có chút ngoài ý muốn, “Phó gia thu đồ đệ lúc nào vậy?”
Phó Ý Chi liếc nhìn Phù An An đang vùng vẫy trong nước, "Cô tự bơi qua đi."
Anh ta vừa dứt lời, những người phía sau đã chĩa súng về phía Diệp Trường Phi và nhóm của anh ta.
Đối mặt với hơn chục họng súng, Diệp Trường Phi mặt không chút thay đổi, liếc nhìn Phù An An đang vùng vẫy trong nước, khẽ cười một tiếng, sau đó chậm rãi cất súng đi.
"Nếu cô ấy đã là người của Phó gia, vậy thì hãy quên chuyện lần này đi. Em gái Tiểu Hoa thật là may mắn, lần sau… đừng để tôi gặp phải em."
…
Khi rời đi, Lưu Điền nhìn lại nhiều lần, cuối cùng không thể ngăn nổi tò mò hỏi: “Anh Diệp, vị Phó gia vừa rồi là vị đại lão trong truyền thuyết mà người ta hay nói có đúng không?”
Diệp Trường Phi lau súng trong tay, cười nửa miệng nhìn Lưu Điền, "Cậu muốn làm quen sao? Có cần tôi giới thiệu cho không?"
"Không, không, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi."
Nghe Diệp Trường Phi trả lời, Lưu Điền vỗ vỗ ngực nhỏ của mình. Chắc hẳn ai đã trải qua mấy lần trò chơi sinh tồn, người có tinh tức tinh thông đều biết tại Hoa quốc tồn tại hai lão đại hàng thật giá thật – Nam có Phó gia, Bắc có Lục gia, chỉ có hai người này mới xứng được gọi một tiếng gia.
Do cơ chế bảo vệ thông tin thực tế của trò chơi, các nhân vật trong trò chơi khi rời khỏi trò chơi sẽ bị làm mờ đi trong trí nhớ của người khác. Trừ khi bạn đã biết thông tin của họ trong thế giới thực nếu không cho dù là đồng đội kề vai sát cánh chiến đấu hay là kẻ thù không đội trời chung, trong đầu người chơi ở hiện thực cũng chỉ còn lại những hình ảnh mơ hồ.
Dù vậy, hai dòng họ này vẫn được đủ loại bậc thầy trò chơi truyền miệng nhau, khiến cho tụi tôm cá nhãi nhép như bọn họ cũng biết được. Không nghĩ tới hôm nay, hắn có thể gặp được người thật ở đây. Chỉ đứng đó thôi cũng khiến người ta bất giác căng thẳng, áp chế hoàn toàn Diệp Trường Phi, người được mệnh danh là lính đánh thuê số một.
…
Một bên khác, Phù An An được Phó Ý Chi cứu lên tới, toàn thân đều run rẩy, thoát lực ngồi trên nệm da mềm mại của ca nô.
Phù An An không bao giờ ngờ rằng sau vài ngày, cô có thể đến được ánh sáng của Thành phố Hải Ly – Khách sạn Lạc Luân.
Hóa ra người luôn khiến Diệp Trường Phi sợ hãi và không dám động đến ở phía đông chính là Phó Ý Chi. Có mấy người cầm súng đang đứng ở trước cửa khách sạn, thấy bọn họ quay lại thì vội vàng mở cửa.