Chu Tư Lễ năm nay đã ngoài ba mươi, đang ở độ tuổi sung sức nhất của cuộc đời. Ông sinh ra văn nhã tuấn mỹ, đôi mắt hoa đào nhìn ai cũng tươi cười, chỉ liếc mắt một cái cũng có thể khiến các cô nương thiếu phụ mặt đỏ tim đập.
Vì cùng một mẹ đẻ ra nên hắn và đại ca Chu Tư Hành giống nhau đến bảy phần, điều này cũng khiến cho Chu Nguyệt Dung càng muốn gần gũi với hắn hơn. Khi cha nàng đi vắng thúc phụ cũng thường hôn rồi sờ ngực nàng như thế này, nàng cảm thấy thoải mái nên chưa bao giờ tỏ ra khó chịu. Lần này tuy bị thúc phụ nhà mình khinh bạc, nhưng Chu Nguyệt Dung lại ngượng ngùng, nói dối, “Dung Nhi tới tìm muội muội nói chuyện, thúc phụ chớ bắt nạt ta!”
“Ngươi và ta là quan hệ ruột thịt, thúc phụ thương ngươi còn không kịp, sao lại có thể bắt nạt ngươi được?” Chu Tư Lễ tươi cười nhìn cháu gái, nhưng khi nhìn thấy xiêm y nàng lại dần dần nhíu mày, “Sao vẫn còn ăn mặc dày nặng như vậy, đáng tiếc cho dáng người quyến rũ của ngươi hoàn toàn bị tấm lụa này che đi rồi!”
Chu Nguyệt Dung bị nói trúng tâm sự, có chút tủi thân, “Cha vẫn không cho ta mặc váy lụa, nói là… nói là đồi phong bại tục.” Hôm kia nàng chỉ ở trong nhà trộm mặc một lần, cha liền tức giận, đã hai ngày không chịu nói chuyện với nàng.
Chu Tư Lễ cười lắc đầu, bất đắc dĩ nói, “Đại ca chỉ là không nhìn thấy thôi, còn không nghĩ xem trong thành Phong Lưu này có nơi nào có sự trang trọng!” Bộ dáng e lệ thẹn thùng này càng nhìn càng khiến người khác đau lòng hơn, Chu Tư Lễ hận không thể trực tiếp lột đi xiêm y trên người nàng rồi thao nàng đến khóc.
Hắn đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, sau đó lôi kéo Chu Nguyệt Dung ngồi trên đùi mình, bàn tay to vén làn váy lên, sờ soạng cái chân trần của nàng, “Ta nhìn nha đầu ngươi cũng có chủ ý, tuy không mặc váy lụa nhưng cũng không chịu mặc áσ ɭóŧ, cứ như vậy để mông trần trụi chạy đến trong nhà thúc phụ!”
Vừa rồi ở trong xe ngựa bị xa phụ da^ʍ chơi một lúc lâu, tuy sảng khoái nhưng tiểu tao huyệt vẫn còn ướt, Chu Nguyệt Dung sợ bị thúc phụ phát hiện ra chuyện, đỏ mặt muốn đẩy tay hắn ra nhưng đã bị Chu Tư Lễ sờ đến.
Đầu ngón tay lướt qua một mảnh ướt mềm, hiển nhiên là đã động tình, nụ cười tuấn nhã của Chu Tư Lễ lập tức biến mất, hắn dùng ngón tay thon dài nhéo hoa môi, lạnh giọng hỏi, “Tiểu nộn huyệt sao lại ướt như vậy? Ở trên đường làm chuyện xấu gì?”
Chu Nguyệt Dung chưa bao giờ nhìn thấy thúc phụ như vậy, nhất thời có chút sợ hãi, vì vậy nàng thật thật nói, “Vừa rồi ở trong xe, bị xa phu… liếʍ… liếʍ huyệt.”
Đôi mắt hoa đào đột nhiên mất đi ý cười, sự phong lưu lười nhác cũng hóa thành hung ác, Chu Tư Lễ xé mở vạt áo chất nữ, hai ba cái đã lột trần nàng. Chu Nguyệt Dung giống như con thỏ nhỏ bị dọa sợ, dùng hai tay che chắn thân thể, đôi mắt to ngập nước nhìn hắn, “Thúc phụ mau trả xiêm y lại cho ta, xấu hổ chết mất!”
Chu Tư Lễ tiện tay ném xiêm y đi, nắm lấy một bên vυ' bự đang hếch lên, “Ngươi để một tên hạ tiện chơi thân thể, bây giờ mới biết xấu hổ? Nha đầu dâʍ đãиɠ không nghe lời, núʍ ѵú đều bị tiện nhân kia mυ'ŧ sưng lên, còn có mặt mũi để nói xấu hổ với ta?”
“Dung Nhi biết sai rồi… Cầu… cầu thúc phụ… Nhẹ chút… Núʍ ѵú Dung Nhi… bị thúc phụ… niết đau…”
“Tiểu tao hóa thiếu thao!” Chu Tư Lễ hừ lạnh, cự vật dưới háng đã thức tỉnh, Chu Nguyệt Dung nhìn thoáng qua liền cảm thấy tiểu huyệt căng thẳng.
Nếu đồ vật lớn kia tiến vào tiểu huyệt nàng thì không biết có bao nhiêu sung sướиɠ!
Chu Tư Lễ sai người mang nước đến rửa cho tiểu thư, Chu Nguyệt Dung lo sợ bất an bị thúc phụ ôm vào trong ngực, thấy hai gã sai vặt bưng thau đồng tiến vào.
Bàn tay to lấy nước ấm rửa sạch bộ ngực non nớt của chất nữ, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng dịu dàng vuốt ve bộ ngực chất nữ, “Ngươi nhớ kỹ, sau này không được để những thứ thấp kém kia chạm vào thân thể, dù tiểu âʍ ɦộ ngứa cũng phải tìm người có thân phận tương đương, làm sao có thể để một hạ nhân đến giày xéo bản thân!”
Núʍ ѵú phấn nộn bị xa phu kia gặm đến đỏ lên, chạm nhẹ một cái cũng khiến nàng dâʍ đãиɠ kêu rên, “Vâng… Ưm… Dung Nhi biết sai rồi… Không dám nữa… A… Thúc phụ chơi núʍ ѵú Dung Nhi… Ưm… Dung Nhi thật thoải mái…”
Hai gã sai vặt cũng đã mười tám mười chín tuổi, nhìn lão gia chơi đùa bộ ngực đầy đặn của tiểu thư, gậy thịt dưới thân đều cương cứng lên, đẩy quần lên thành một khối cao. Chu Nguyệt Dung nhìn hai căn hung khí thẳng tắp, còn có một căn càng thô dài hơn ở kẽ mông nàng, dâʍ ŧᏂủy̠ lại róc rách chảy ra.
Nhìn thấy bọn họ hứng tình, Chu Nguyệt Dung càng thêm ngứa ngáy.
Bọn họ nhìn chằm chằm vυ' ta như vậy, hai cây gậy thịt lớn còn chảy nước, nhất định là muốn chơi tiểu huyệt của ta! Bảo bối của thúc phụ cũng cứng lên rồi, chọc vào mông người ta đau quá!
Chu Tư Lễ không quan tâm gã sai vặt như thế nào, hắn còn đang tức giận với nha đầu này!
Thả chất nữ ra, kêu nàng ngồi xổm lên một cái thau khác, Chu Tư Lễ tự mình ra tay rửa tiểu huyệt cho nàng, “Bọn họ là hạ nhân, việc cần làm chính là hầu hạ người khác, nhìn cũng không sao cả, nhưng Dung Nhi phải nói rõ cho ta biết, đồ hạ tiện kia chơi tiểu nộn âʍ ɦộ này của ngươi như thế nào! Sao lại chảy nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ như vậy!”
Nhìn bộ dạng cười như không cười của Chu Tư Lễ, trong ánh mắt lại có chút đáng sợ, Chu Nguyệt Dung biết hôm nay trốn không thoát, nàng cũng không dám cãi lời, “Ông ta… Ông ta ấn chân ta… rồi.. rồi mυ'ŧ tiểu huyệt Dung Nhi… A!”
Chu Tư Lễ nhắm ngay tiểu âm hạch đang sưng trướng kia búng mạnh vào, giọng căm hận nói, “Đồ lẳиɠ ɭơ, ở trên đường lại dám để cho hạ nhân ăn tiểu lãng âʍ ɦộ của ngươi, ta còn chưa bao giờ nếm thử, ngươi lại đưa đến trước mặt hạ nhân trước?”
Tiểu tao hạch quá mức nhạy cảm, bị thúc phụ búng vào lại lên đến cao trào, thân thể Chu Nguyệt Dung mềm nhũn dựa vào trong lòng ngực Chu Tư Lễ yêu kiều rêи ɾỉ, “Nha… Thúc phụ… Đừng bắt nạt Dung Nhi mà… Tiểu da^ʍ đậu… Ưm… Huyệt bị thúc phụ… chơi tiết ra rồi…”
Chu Tư Lễ nghe vậy lập tức sắc mặt tối sầm lại, lạnh giọng hỏi, “Ngươi nói cái gì?”