Sống trong thành Phong Lưu đã tám năm, cho dù Chu Tự Hành cố ý bảo hộ, nhưng những từ ngữ tục tĩu cũng đã sớm rót đầy lỗ tai nàng, Chu Nguyệt Dung tất nhiên biết hạt đậu da^ʍ kia còn gọi là gì, nhưng dù sao nàng cũng là xử nữ, ngượng ngùng không dám nói ra những lời dâʍ đãиɠ đó.
Nhưng xa phu đã sớm đỏ cả mắt, có thể chơi tiểu thư nhà mình quả thật là phúc khí tu tám đời cũng không đủ, làm sao có thể để nàng lừa dối cho qua được?
Ngón tay đầy vết chai làm bộ phải cắm vào trong tiểu huyệt tiểu thư nhà mình, trong miệng buông lời uy hϊếp, “Nếu ngươi nghe lời, ông đây sẽ chỉ liếʍ tiểu âʍ ɦộ này của ngươi, nếu không nghe lời, ngay bây giờ ông đây liền phá thân ngươi, xem ngươi trở về nói như thế nào với lão gia!”
Chu Nguyệt Dung sợ tới mức khuôn mặt nhỏ trắng bệch, nàng là đích trưởng nữ cao quý của Thứ sử, làm sao có thể để cho một hạ nhân phá thân được? Lại nhớ đến tư vị sung sướиɠ vừa rồi được ông ta liếʍ huyệt, Chu Nguyệt Dung vừa thẹn vừa sợ, cuối cùng vẫn có chút chờ mong gật đầu, “Ta… Ta nghe lời là được… nhưng ngươi không được phá thân ta… Hạt đậu kia… gọi là âm hạch…”
Không thể ngờ được nam nhân liếʍ huyệt lại sảng khoái như vậy, Chu Nguyệt Dung tham luyến mùi vị kia, trong lòng đã sớm có chút rung động, hơn nữa xa phu còn cố ý gây khó dễ, nàng nghĩ chỉ cần không phá thân, cho dù cha có biết chuyện cũng sẽ không trách nàng được, dù sao nàng cũng chỉ là một nữ nhân yếu đuối, làm sao có thể chống lại hạ nhân thô tráng này?
“Cái rắm!” Xa phu không biết trong đầu nàng nghĩ gì, vẫn đỏ mắt không quan tâm kêu la, “Tiểu âʍ ɦộ đều bị ta liếʍ rồi mà còn giả bộ văn nhã với ông đây à, đang khinh thường ta không được đọc sách?”
Vết chai thô dày nhanh chóng cọ xát hoa hạch kiều nộn, xa phu căm hận nói, “Cái này gọi là tao hạt châu, hạch âʍ ɦộ, da^ʍ thịt, da^ʍ hạch, một thiên kim tiểu thư như ngươi mà ngay cả cái này cũng không hiểu? Da^ʍ phụ, mới chơi ngươi hai cái đã chảy nước ròng ròng, ngươi nói ngươi có phải là lãng hóa thiếu làm hay không?”
Bộ phận mảnh mai mềm mại nhất trên người nử tữ bị hạ nhân đê tiện đùa bỡn, gò má Chu Nguyệt Dung đỏ bừng vì du͙© vọиɠ, cả người bị chơi không khỏi run rẩy. Chỗ kia đặc biệt mẫn cảm, chỉ cần hơi kɧıêυ ҡɧí©ɧ là kɧoáı ©ảʍ che trời lấp đất.
“Ưm… Ta… cầu xin ngươi đừng… đừng chơi tiểu da^ʍ đậu… của người ta… Khó chịu… Vừa tê vừa ngứa… người ta chịu không nổi…” Không biết từ lúc nào tiếng van xin đã biến thành tiếng da^ʍ kêu đầy quyến rũ, giọng nói kiều mềm càng khơi dậy da^ʍ tính của xa phu.
“Tao hóa, tiểu tao âʍ ɦộ thiếu thao, âʍ ɦộ thiên kim tiểu thư thật dâʍ đãиɠ!” Tiểu chủ tử ngày thường cao thượng đột nhiên trở thành tiểu da^ʍ hoa mặc ông ta làm thịt, trong lòng cũng đã sớm lâng lâng, chơi chủ tử càng thêm không cố kỵ, “Tiểu lãng hóa, gọi cha đi! Cầu cha liếʍ tiểu nộn âʍ ɦộ của ngươi!”
Chu Nguyệt Dung sửng sốt, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, dùng đôi mắt đẹp đầy nước nhìn ông ta, “Ngươi… ngươi nói cái gì…”
“Gọi cha, cầu xin ông đây thương xót ngươi!”
“Không thể nào!” Cha nàng xuất sắc tài giỏi như vậy, làm sao nàng có thể nhận một hạ nhân làm cha?
Xa phu cười hai tiếng, trực tiếp ra tay cởi dây quần, “Không nghe lời cũng được, vừa lúc ông đây thử thao nộn âʍ ɦộ của thiên kim tiểu thư xem có khác mấy bà già kia không! Nếu có thể mang thai hạt giống của ta, vừa lúc sinh cho cha ngươi một đứa cháu ngoại béo mập!” Xa phu biết bản thân không có khả năng làm chuyện này, đây chỉ là làm quá lên để đe dọa thôi.
“Không được, ngươi không được!” Đáng tiếc Chu Nguyệt Dung không biết ông ta là đồ yếu sinh lý, bị dọa đến trắng bệch. Trong lòng nàng nghĩ đến cha, cho nên đương nhiên không chịu bị hạ nhân thô bỉ này xâm nhập, nhưng trước mắt không còn biện pháp nàng chỉ có thể đồng ý. Huống hồ công phu liếʍ huyệt của người này quả thật không tồi, nàng chưa từng nếm qua mùi vị mê người như vậy cho dù tự an ủi, nếu có thể bị ông ta liếʍ đến tiết ra, vậy sẽ sảng khoái biết bao?
Nghĩ đến đây Chu Nguyệt Dung xấu hổ gật đầu, môi đỏ khẽ mở, nhỏ giọng như muỗi kêu, “Cha… cha…”
Không ngờ tiểu chủ tử lại dễ dàng chiều theo ý mình như vậy, xa phu vui mừng khôn xiết, trong lòng càng thêm cảm thấy thiên kim tiểu thư nọ kia cũng chỉ là những da^ʍ phụ được nuông chiều, chút lo lắng vốn có cũng bị vứt hết.
Sau khi thắt lại dây quần, xa phu cười lên mặt đầy nếp nhăn, “Khuê nữ ngoan, mau dang rộng chân ra một chút, để cha mυ'ŧ tiểu lãng âʍ ɦộ của khuê nữ nhà ta nào!”
Chu Nguyệt Dung xấu hổ nhắm hai mắt lại, không muốn nhìn vào khuôn mặt già nua của xa phu. Chữ “cha” trùng hợp đánh trúng tâm sự của nàng, từ sau khi cha mẹ hòa ly, chính cha đã chăm sóc và nuôi dạy nàng, ngày qua ngày tự nhiên sinh ra chút tâm tư.
Hiện giờ những lời da^ʍ từ lãng ngữ khó nghe kia giống như liều thuốc kí©ɧ ɖụ© cực mạnh, khiến nàng hưng phấn, trong lòng không khỏi thở dài, nếu như cha thật sự có thể thương xót nàng như vậy thì thật tốt quá!
Tiểu huyệt đột nhiên nóng lên, Chu Nguyệt Dung biết được xa phu kia đang dùng miệng ngậm lấy tiểu nộn huyệt của nàng. Một tên hạ nhân thô tiện, môi lưỡi lại lợi hại như vậy, đầu lưỡi không ngừng trêu chọc tiểu da^ʍ hạch, thân thể nàng như bị liếʍ tan thành nước, toàn thân mềm nhũn không có sức lực.
“Cha… Ưm… cha à… thoải mái… Cha đang liếʍ tiểu huyệt Dung Nhi… A… Nữ nhi bị cha liếʍ tiết ra…”