Pháo Hôi Ác Độc Ở Mạt Thế Bị Vai Chính Thụ Cưỡng Chế Ái

Quyển 2 - Chương 5-2: Muốn ra rồi? Để tôi giúp cậu phá nát cái tiểu huyệt này (H nhẹ)

Lộ Trì Viễn không ngẩng đầu lên, hắn dùng lòng bàn tay ấn chặt cơ thể mềm mại, phớt lờ tiếng kêu của Thẩm Trác Ngọc, lần lượt mυ'ŧ chặt hai nhũ hoa cho đến khi cậu cầu xin tha thứ.

Sự tức giận trong lòng hắn giảm bớt một chút, nhưng vừa đứng dậy thì nhìn thấy trước mặt người là bùn đất, loang lổ dấu răng, thậm chí có vết nước từ phía dưới trượt xuống, toàn thân càng thêm không chịu nổi nhiệt độ bốc lên.

Lộ Trì Viễn nghĩ đến điều gì đó, lật cậu lại và chạm vào túi quần cậu.

Mấy cái băng vệ sinh mỏng manh bị ném xuống giường, hắn cười lạnh xé mở gói: " Cậu thích cái này lắm hả? Cậu là đàn bà hả? Hay cậu mọc ra âʍ ɦộ? Muốn tôi đeo cho cậu không?"

Lộ Trì Viễn tự nhiên là muốn dọa người, hắn căn bản không biết làm như thế nào. Nhưng Thẩm Trác Ngọc lại phản ứng khá mạnh, khuôn mặt kiều diễm bối rối, kẹp chặt hai đùi, hai mắt đẫm lệ liều mạng lắc đầu: "Không... tôi không có, anh đừng tới đây..."

Phản ứng này——

Ánh mắt nặng trĩu, hắn ném băng vệ sinh sang một bên, kéo khóa quần lên để lộ qυầи ɭóŧ màu trắng. Hắn kéo tấm vải màu trắng lên, Thẩm Trác Ngọc gục xuống và khóc ngay lập tức.

Trên qυầи ɭóŧ hiện ra một vết ướt sũng.

Trong đầu tự nhiên nảy ra một suy nghĩ tàn bạo, Lộ Trì Viễn nhìn khuôn mặt đỏ bừng của người con trai phía dưới mình, khàn giọng nói: "Cậu thật sự có da^ʍ huyệt sao?" Cái chữ da^ʍ huyệt kia hình như đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ đối phương, khuôn mặt của người phía dưới ngày càng đỏ, những giọt lệ không ngừng tuôn ra, nhất quyết không thừa nhận.

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, chiếc qυầи ɭóŧ bị xé toạc.

“A!!!” Trong phòng vang lên một tiếng hét lớn khiến người ta cảm thấy phấn khích , trên cánh tay Lộ Trì Viễn nổi gân xanh ném chiếc qυầи ɭóŧ rách tươm kia xuống đất, dùng sức banh cặp đùi đang khép chặt, kéo thành một chữ, có thể thấy rõ sự ướŧ áŧ của âʍ ɦộ…

Thân dưới của Thẩm Trác Ngọc không có bất kỳ sợi lông nào, dùng chân chạm vào một chút, dươиɠ ѵậŧ liền cương lên, có thể nhìn thấy toàn bộ phần dưới cơ thể.

Mép ngoài âʍ ɦộ run lên, mép trong bị ép mở ra, bốn mép âʍ ɦộ đều mở rộng ra, để lộ toàn bộ âʍ ɦộ hồng hào và ướŧ áŧ.

Máu nóng liên tục dồn lên đầu, Lộ Trì Viễn thở hồng hộc nhìn cái lỗ nhỏ hồng hào và ướŧ áŧ, sau đó thấy bộ dạng suy sụp của Thẩm Trác Ngọc, trong đầu nảy ra một kế hoạch trả thù vô cùng độc ác, hắn đưa tay về phía lỗ nhỏ kia. Cười một cách giễu cợt: "Không nghĩ đến da^ʍ huyệt của cậu vẫn còn rất hồng hào"

“Buông ra…đừng động vào…tránh ra!!!!” Ngón tay thô cứng nhào nặn mép da^ʍ huyệt, từ âʍ ѵậŧ nhạy cảm đến lỗ niệu đạo mềm mại,

Trên mặt của Thẩm Trác Ngọc ngập tràn nước mắt, bắp đùi run rẩy, co giật liên tục, hết lần này đến lần khác cúi đầu, dưới ánh mắt trần trụi và trò đùa cợt dâʍ đãиɠ của người đàn ông, bắn ra một dải chất lỏng trong suốt..

Toàn bộ da^ʍ huyệt co giật run rẩy, dâʍ ŧᏂủy̠ nhỏ giọt khắp nơi, đùi, mông, bẹn đều ướt sũng, lộ ra màu sắc hấp dẫn.

Chỉ nhìn một chút mà hạ bộ của Lộ Trì Viễn đã sưng lên và đau nhức.

Cuối cùng hắn cũng nhận ra, hai ngày qua hắn cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy mọi người làm chuyện mờ ám trước mặt mình, lại còn nổi cơn thịnh nộ khi nghe người khác lừa dối mình. Không chỉ vì học sinh không nghe lời, mà còn là vì không thể trút bỏ dục niệm trong lòng.

Đâm dồn dập, đâm cho cậu khóc, Thẩm Trác Ngọc hai chân không thể khép lại được, xuống xe cũng không dám,chỉ có thể khóc lóc, dùng da^ʍ huyệt kẹp chặt côn ŧᏂịŧ của hắn.

Lộ Trì Viễn cởϊ qυầи, móc ra thanh côn ŧᏂịŧ nóng bỏng chĩa vào da^ʍ huyệt của cậu.

"Muốn ra rồi? Để tôi giúp cậu phá nát cái tiểu huyệt này."

“Lộ Trì Viễn... Anh dám!!” Người bên dưới liều mạng giãy giụa, đôi mắt mở to trừng hắn, Lộ Trì Viễn cười cười, dùng năng lực của mình tạo ra mấy cái dây leo, trói tay chân cậu, kéo cậu xuống dưới giường, rồi đứng thẳng dậy.

Thân thể Thẩm Trác Ngọc đột nhiên gập lại làm đôi, cả người mất thăng bằng, hạ mông xuống như neo tàu treo ngược, run rẩy bắn ra một dải da^ʍ thuỷ ướŧ áŧ.

Lộ Trì Viễn đặt đũng quần của mình ở dưới thân thể đối phương, hướng qυყ đầυ vào lỗ da^ʍ, nhanh chóng tiến vào

“A…….!”

Hạ bộ hung hăng dán chặt vào âʍ ɦộ, qυყ đầυ cọ sát hướng lên trên, liên tục đi ra đi vào âʍ ѵậŧ nhạy cảm, lắc lắc dươиɠ ѵậŧ dựng đứng, người phía trước mặt đỏ tới mang tai, không ngừng chuyển động cơ thể, chỉ có thể lắc mông, cọ xát giống như là đang làm hài lòng đối phương, sướиɠ đến mức toé nước một cách thê thảm….

Lộ Trì Viễn thích biểu cảm trên khuôn mặt của người đàn ông kia, hai tay ôm lấy cặp mông tròn trịa, tùy ý xoa nắn cái da^ʍ huyệt đang phun nước, hai mép âʍ ɦộ ướŧ áŧ giãn ra, thậm chí còn lọt cả nửa cây côn ŧᏂịŧ vào trong.

Nơi hai người giao nhau nhau phát ra tiếng nước, cả người Thẩm Trác Ngọc đỏ bừng, bị chơi đến không ngừng rơi lệ.

“Tiếp tục khóc đi, khóc nhiều một chút.” Lộ Trì Viễn cúi đầu cười ở bên tai hắn, “ Tôi thích nghe cậu khóc.”

"Trong lúc làm thì khóc như vậy lại càng tốt."

Người đàn ông giàn giụa nước mắt lườm hắn một cái, vẻ mặt u ám, toàn thân run rẩy nhìn Lộ Trì Viễn, sau đó gượng gạo nói: “ Tên khốn nhà anh, có bản lĩnh thì chơi đi, có người đàn ông nào tôi chưa thử qua, anh nghĩ đi. Anh nghĩ tôi sợ chắc?"

"Ha ha, tôi có mấy người đàn ông ngon nghẻ ở căn cứ bên kia, người trong đội ngũ của anh tôi thiếu chút đã thu phục rồi, người mà tôi mượn quần áo vào buổi sáng còn to hơn anh gấp nhiều lần!”

Thì ra đối phương sớm đã bị chơi đến khô rồi .

Thật vậy, thủ đoạn quyến rũ mờ ám của cậu thành thạo đến mức có thể tự nghịch nhũ hoa của mình, thậm chí còn chủ động lên xe của người khác…

Ngực Lộ Trì Viễn sưng lên, tư vị hỗn tạp, hai mắt đỏ ngầu nhìn người không biết sống chết trước mặt, hai tay nâng cặp mông lên trên, trực tiếp đâm thẳng vào cái lỗ da^ʍ ướŧ áŧ kia

“A…a…a!!!” Người đàn ông trong ngực hắn hét lên, ngay sau đó, Lục Trì Viễn cảm thấy mình đã chọc thủng một tấm màng mỏng

.