Thúc Hàm Thanh đứng dậy, bộ đồ ngủ màu trắng rộng thùng thình, lộ ra bờ vai gầy mỏng của cậu, cậu đưa tay nâng mặt Lôi Tranh lên, gật đầu nói: "Hiện tại thứ trong đầu tôi đã không còn nữa. ”
Tóc của Lôi Tranh thiên về màu nâu, không phải màu đen tuyền thuần khiết, tóc ngắn ôm sát da đầu, đôi mắt sâu ẩn chứa sắc cạnh, sống mũi cao thẳng, môi mỏng, dường như trời sinh mang một khí chất lạnh lẽo.
Thúc Hàm Thanh như muốn được xác nhận nói: "Anh vĩnh viễn sẽ không lừa gạt tôi, đúng không? ”
Lôi Tranh sờ trán nhíu mày: "Làm sao vậy? ”
"Anh nói đi. ”
Lôi Tranh có dáng vẻ kiêu ngạo, vừa cuồng dã vừa hung dữ, mái tóc đen của Thúc hàm Thanh mềm mại, cổ lại mảnh khảnh, nhìn cậu như vậy, trong lòng Lôi Tranh suýt chút nữa tan chảy, anh cúi người dùng mũi cọ cọ vào sườn mặt của Thúc Hàm Thanh, cổ họng có chút khàn khàn, si ngốc nhìn Thúc Hàm Thanh, ánh mắt như một tín đồ trung thành nhất của Thúc Hàm Thanh: "Đương nhiên... Cậu gϊếŧ người tôi dám đưa đao cho cậu, cậu chỉ cần ở bên cạnh tôi, tôi sẽ không bao giờ phản bội cậu. ”
"Vậy thì giao Doãn Biên Yên cho tôi, tôi đến thẩm vấn cô ta. ”
Lôi Tranh nhướng mày: "Cục cưng, cậu không cần làm những chuyện này. ”
Anh cầm ngón tay của ThúcHàm Thanh, đặt lên môi hôn: "Tay của cậu phải sạch sẽ. ”
Giọng điệu của Thúc Hàm Thanh mang theo ý cầu xin: "Lôi Tranh, anh có thể để tôi xử lý chuyện này được không? Tôi có thể. ”
Lôi Tranh nhướng mày: "Bây giờ có cậu còn sức sao? ”
Thúc Hàm Thanh từ trên giường ngồi dậy, cúi đầu nhìn Lôi Tranh, cậu đặt cánh tay lên vai Lôi Tranh, vô thức liếʍ liếʍ đôi môi có chút khô khốc của mình, cánh môi đầy đặn phủ lên một tầng nước đầm đìa.
Cậu tựa vào đầu anh lại giống như đang hôn, cậu khẽ cắn môi Lôi Tranh, chậm rãi vuốt ve bả vai anh, mỗi một động tác đều tràn đầy sức hấp dẫn.
Cậu bình thường đều gọi tên của Lôi Tranh, mang theo chút ỷ lại, thỉnh thoảng cũng sẽ dính dính trêu chọc gọi ngài Lôi, mấy chữ kia đảo quanh đầu lưỡi cậu, lúc nói ra tràn đầy xao động và quyến rũ.
"Có. ”
Lôi Tranh cúi đầu cắn xương quai xanh của cậu, cười khẽ một tiếng, tay lưu luyến trên lưng Thúc Hàm Thanh, vô ý mang theo sự an ủi lại giống như đang trêu đùa một con thú bị mắc kẹt trong l*иg giam, xinh đẹp lại yếu ớt, không thể thoát khỏi sự giam cầm của nơi này.
Ánh mắt Lôi Tranh tối sầm lại, anh chống lên giường, không kiêng nể gì mà đánh giá người trước mặt, nghiêng đầu: "Vậy cậu chứng minh đi cục cưng, cậu có sức tôi mới có thể để cậu làm chuyện này”
Thúc Hàm Thanh cắn môi dưới, Lôi Tranh hơi ngẩng đầu khí chất không gì sánh bằng, mệnh lệnh cúi đầu khiến người ta không thể không nghe theo.
Cậu do dự một chút, Thúc Hàm Thanh ngồi trên người Lôi Tranh, dùng ngón tay vén vạt áo ngắn của anh lên, đường nhân ngư ẩn hiện dưới thắt lưng quần.
Cậu kéo khóa quần và qυầи ɭóŧ của Lôi Tranh xuống, lộ ra lôиɠ ʍυ rậm rạp, ánh mắt Lôi Tranh lập tức thay đổi, áp lực không khí xung quanh cũng giảm xuống.
Nhưng anh không nói gì, chỉ nhìn Thúc Hàm Thanh đỏ bừng mặt, hạ thể nửa cứng của anh đã bất giác cứng rắn, ánh mắt âm trầm nhìn Thúc Hàm Thanh quỳ xuống.
Anh phải lấy ra mười hai nghìn sự kiên nhẫn mới không xúc động đè người xuống dưới thân, anh giữ lấy cái mông đầy đặn kia mà bắt đầu làm.
Thúc Hàm Thanh quỳ gối giữa hai chân Lôi Tranh, tư thế này không quá thoải mái, nhưng ánh mắt của cậu lại rơi vào dươиɠ ѵậŧ cương cứng kia, không khỏi nhớ lại dương vật này đã làm loạn trong cơ thể cậu năm xưa, vừa thô vừa to lớn, mỗi lần đều có thể đâm đến điểm mẫn cảm của cậu, làm cho cậu cao trào hết lần này đến lần khác, khiến cậu chỉ muốn đắm chìm trong cơn sung sướng cực hạn kia.
Làn da của Lôi Tranh được phủ một lớp cơ bắp mỏng mà rắn chắc, tỷ lệ eo bụng gần như hoàn hảo, hai chân dài của anh khiến Thúc Hàm Thanh nhìn càng thêm nhỏ bé.
Toàn thân dường như đều cảm thấy hưng phấn, Thúc Hàm Thanh vươn tay cởi cúc áo ngủ của mình, cở sạch quần áo trên người, khuôn mặt đỏ bừng, cậu nhìn phần thân dưới cương cứng của Lôi Tranh, trong mắt tràn đầy vẻ si ngốc.
Cậu nhịn không được nuốt nước miếng, ngón tay sờ lên dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng kia, sau đó dùng hai tay nắm lấy cự vật đang động đậy, môi cọ lên phần quy đầu, tuyến dịch để lại dấu vết dâʍ ɭσạи ở khóe môi cậu, trước tiên ngậm lấy phần đầu như là liếm lám một món ngon nào đó.