Người đàn ông nắm lấy cổ tay cô, đôi mắt của hắn bao phủ cô từ trên xuống dưới.
"Vì sao em vẫn luôn cố ý trốn tránh tôi?"
Ánh mắt dừng lại trên gương mặt tái nhợt của cô, lông mày hắn khẽ nhíu lại: "Em bị làm sao vậy?"
"Đừng chạm vào tôi! Buông tôi ra!"
Trầm Tây Nguyệt dùng sức, giày cao gót tinh tế lắc lư, suýt nữa té ngã, Tô Lâm Chi cuối cùng vẫn buông tay cô ra.
"Áo khoác của em."
Trầm Tây Nguyệt nhìn người trước mặt, trong mắt hiện lên một mảnh nước mắt, sững sờ nhận lấy, rất nhanh ý thức được mình vừa mới quá kích động rồi.
"Cám ơn. Tô học trưởng. Tôi, tôi không phải là cố ý trốn tránh anh."
Trầm Tây Nguyệt mím môi đỏ im lặng, hàm răng cô còn đang run rẩy nhè nhẹ, không muốn cùng hắn giải thích sự khác thường của chính mình, cô giữ chặt giọng nói vừa nhuận vừa khàn khàn nói, khôi phục lại bộ dáng lãnh đạm ít nói: "Tôi còn có việc, đi trước."
Tô Lâm Chi cúi đầu nhìn cô: "Phía sau còn có tiệc tùng, em không muốn tham gia sao?"
Trầm Tây Nguyệt ôm áo khoác của mình lui về phía sau nửa bước, nói: "Không được, bạn của tôi đang chờ tôi. "
Không đợi hắn nói ra lời gì, Trầm Tây Nguyệt quay lưng lại, nhanh chóng từ cầu thang chạy xuống.
Cô vừa chạy vừa giũ áo khoác ra rồi nhanh chóng mặc áo khoác lên người, đeo khẩu trang thật chặt.
Cửa Bắc là nơi xe rác của trường học mỗi ngày đều ra vào, học sinh lui tới rất ít, buổi lễ tối nay được tổ chức rất long trọng, phía sau còn có tiệc lớn, hấp dẫn không ít học sinh, Cửa Bắc lúc này đã vắng vẻ đến mức gần như không có một bóng người.
Trầm Tây Nguyệt hơi yên lòng, dọc theo con đường bóng râm ánh sáng tối tăm đi một đoạn.
Biển số xe quen thuộc dừng lại dưới một cái cây bị chẻ thành đôi.
Cửa xe không khóa lại, cô tháo khẩu trang xuống liền cúi đầu bước lên, khuôn mặt lúc này của cô đã trắng bệch đến không có một tia máu.
Không gian bên trong xe được cải tạo càng giống phòng nghỉ xa hoa, tây trang đã bị Hạ Ôn Doanh ném sang một bên, chân đặt lên bàn nhỏ, trong tay lắc lư một ly rượu màu cam đắt tiền.
Không đợi cô ngồi vững, Hạ Ôn Doanh liền kéo cô vào trong ngực: "Tôi vừa thấy em ở trong phát sóng trực tiếp, chúc mừng em, Tiểu Ngoan."
Trầm Tây Nguyệt ngửa đầu hít sâu một hơi, cả người cứng ngắc, cảm giác ác hàn cách quần áo tiếp xúc nhanh chóng dâng lên.
Hạ Ôn Doanh phảng phất như chưa cảm thấy chuyện này, một ngụm uống hết rượu mạnh liền ném cái ly kia xuống, khóe miệng còn dính vết rượu, liền kề sát đem mùi rượu lan tràn lên vai cô: "Hôm nay Tiểu Ngoan không chỉ rất đẹp mà còn rất nghe lời."
Bàn tay của người đàn ông theo eo cô trực tiếp dò vào trong váy lễ phục, váy bó sát không thể ngăn cản được sự đùa nghịch của hắn, vải lụa căng đến gần như nứt ra.
Trầm Tây Nguyệt muốn dùng hai tay đẩy từ chối l*иg ngực hắn đè tới, khóe mắt nhắm chặt lại tràn đầy nước mắt lý trí sinh ra: "Hôm nay không phải là cuối tuần."