"Đại lão, đại lão, sau này cứ vậy đi, tôi chuyên môn phụ trách đoạt đề thi của người khác, anh ở sau giúp tôi sửa đáp án, cứ thế chỉ cần tôi cướp được hai đề thi là đạt tiêu chuẩn." Ngô Bất Lạc quen được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, vừa phát hiện phương thức có thể giúp học tra như hắn không cần học, lập tức hết lòng đưa đẩy.
"Không được." Sở Nhạc quyết đoán cự tuyệt yêu cầu vô lí của Ngô Bất Lạc, "Tôi có thể tráo đổi thành công là bởi vì tôi dùng tinh huyết của chính mình bao phủ đáp án B và C. Lúc đó, đạo sĩ kia vội vàng đối phó chúng ta nên không kịp nhận ra thôi."
"Tôi thấy làm vậy rất khả thi mà." Ngô Bất Lạc nào dễ dàng từ bỏ như vậy, "Ít nhất đáng tin hơn việc tôi tự thi nhiều."
"Vậy cậu mua nhân sâm ngàn năm cho tôi đi." Sở Nhạc sâu kín liếc nhìn Ngô Bất Lạc một cái, "Tinh huyết của tôi rất quý giá, vừa nãy dùng để sửa lại lựa chọn cho cậu một lần, tôi phải ăn nhân sâm ngàn năm mới có thể bù lại."
"...Tôi vẫn nên tự mình thi vậy." Ngô Bất Lạc vừa nghe đến nhân sâm ngàn năm liền sợ, có bán hắn đi cũng không mua nổi.
Sở Nhạc thấy Ngô Bất Lạc rốt cuộc từ bỏ ý định, trong lòng nhẹ nhõm không ít.
Một hồi lâu sau, Ngô Bất Lạc gọi điện cho cảnh sát, đồng thời đăng đoạn video "Trương Phong thẳng thắn thật thà" lên mạng, lúc này mới tính là xong việc.
Về phần người nhà họ Tưởng bên ngoài, chậc, thiên sư kia chạy rồi thì ai thèm quản bọn họ làm gì. Ngô Bất Lạc thỉnh quỷ quanh đây đi quấy rối Tưởng gia một chút, cảnh cáo bọn họ bớt lo chuyện bao đồng.
Sáng hôm sau, Ngô Bất Lạc mang một đôi mắt gấu trúc đến trước mặt Sở Nhạc, "Đêm qua tôi đã nghĩ kĩ rồi, chúng ta có thể dùng máu chó đen sửa đề thi trắc nghiệm, vật trừ tà kinh điển, tuyệt đối khả thi!"
....Lúc ôn tập nếu cậu có tâm như thế thì đã sớm đạt tiêu chuẩn rồi.
Sở Nhạc tiếp tục cự tuyệt yêu cầu của Ngô Bất Lạc.
Lần này Sở Nhạc đã có kinh nghiệm, không vui là không vui, một lí do cũng không cho. Thái độ kiên quyết như vậy làm cho trái tim ngo ngoe rục rịch của Ngô Bất Lạc bình tĩnh xuống.
Thời điểm kết thúc Âm quan khảo thí sơ bộ càng gần, số người tụ tập ở thủ đô càng ngày càng đông. Đồng nghĩa, khả năng lặp lại chiêu cũ của Ngô Bất Lạc cũng càng ngày càng nhỏ.
Không biết truyền đi bằng cách nào, sự tình Trương Phong vừa ra, quan nhị đại phú nhị đại từ trên xuống dưới ở thủ đô đều đóng cửa không ra. Cho dù Ngô Bất Lạc có thể hấp dẫn kẻ xấu nhưng điều kiện tiên quyết là hắn phải nhìn thấy họ đã.
Ngô Bất Lạc nhẩm tính thời gian còn lại, hiếm khi cảm thấy bối rối. Nếu cứ như vậy mãi, hắn chắc chắn không thể đạt tiêu chuẩn. Thiếu hai điểm không thể đạt tiêu chuẩn, nếu thật là thế Ngô Bất Lạc sợ mỗi lần nghĩ đến đều sẽ hộc máu một lần mất.
"Nếu cậu muốn đạt tiêu chuẩn, vậy thì chúng ta đi đoạt đề thi." Sở Nhạc thản nhiên nói, "So với tự mình tìm thì đoạt của người khác nhanh hơn nhiều."
"...Thân, chúng ta kiên định đi theo thiết lập nhân vật phản diện thật sao? Đồ vật mà mình không có liền đi đoạt của người khác, hành vi này rất không phù hợp với thiết lập người tốt của chúng ta a."
"Ha ha."
Bọn họ một cương thi hại người, một thể chất hấp dẫn kẻ ác, nhìn thế nào cũng không thể là "người tốt" được.
"Đại ca, khi nào chúng ta xuất phát?" Ngô Bất Lạc không tiếp tục giả vờ nữa, "Để an toàn, chúng ta nên cố hết sức tìm những người điểm thấp. Điểm thấp có nghĩa thực lực không quá mạnh, đối thủ quá khó chơi không bằng tự mình tìm còn hơn."
Tìm đề thi khó, đoạt đề thi người khác dễ hơn nhiều.
Đừng thấy Ngô Bất Lạc luôn nói không thể làm người xấu, khi thật sự chuẩn bị lại bỏ ra công sức rất lớn, trang bị đầy đủ hết khiến Sở Nhạc luôn nghi ngờ người đưa ra ý tưởng đoạt đề thi này rốt cuộc là hắn hay Ngô Bất Lạc?
"Đợi đã, con dao quân dụng này tôi nhớ giá trị không nhỏ, cậu lấy tiền đâu ra mua?" Sở Nhạc nhìn đồ vật Ngô Bất Lạc nhét trong va li, không nhịn được hỏi.
"A ha ha, cái này là hàng giả." Sắc mặt Ngô Bất Lạc chốc lát cứng ngắc, rất nhanh khôi phục bình thường, "Anh biết mà, tôi làm sao mua nổi đồ thật chứ?"
"Đồ giả?" Sở Nhạc sẽ không bị tiểu xảo này của Ngô Bất Lạc lừa gạt, "Đồ giả giống thật như vậy chỗ nào có bán, cậu lại mua thêm mấy cái đi?"
"Biết rồi cũng đừng nói toạc ra chứ, anh trực tiếp như vậy sẽ khiến tôi rất xấu hổ đó." Ngô Bất Lạc nghiêm túc nói, "Anh cứ coi nó như hàng fake là được rồi."
"Thành thật khai báo." Sở Nhạc trầm giọng nói.
"Quỹ đen chứ sao." Ngô Bất Lạc nhanh chóng thấp giọng trả lời.
"Cậu nói cái gì?"
"Tôi nói, là, tiền, riêng!" Ngô Bất Lạc gằn từng chữ một, "Tiền tôi có đều mua dược liệu cho anh, chính mình mỗi ngày ăn chay, tôi không tích góp chút tiền riêng thì sống như thế nào?"
"Vậy còn cây súng này thì sao? Đây chính là đồ tốt có tiền cũng không mua được." Sở Nhạc hừ lạnh một tiếng.
"Khụ khụ, còn nhớ lần trước tôi hấp dẫn một tên hắc bang biếи ŧɦái không? Chỗ hắn nhiều vũ khí nóng như vậy, tôi trộm một cái không có ai biết."
"Còn khối phỉ thúy này thì sao?"
"A...Đây là phú thương lần trước cho tôi. Haiz, anh cũng biết mà, bao dưỡng tiểu gia tôi đây giá rất đắt. Chỉ cần tôi cười với họ một cái, họ lập tức đem đồ vật đến cho tôi, ngăn cũng ngăn không nổi!"
"Vậy khối huyết ngọc này?"
"Ha ha, là nữ quỷ treo cổ kia đưa cho tôi đó. Ngoài quỷ ra, khối huyết ngọc này chính là chiến lợi phẩm."
Sở Nhạc trầm mặc một lát.
Sau đó....
"Đại ca tha mạng, hu hu hu, tôi sai rồi." Ngô Bất Lạc ngồi xổm ở góc tường, sắc mặt hết sức thành khẩn, "Tôi cũng không có cách nào khác, mấy thứ này lai lịch bất chính, tôi cũng không dám lấy ra."
"Ngày thường tôi chỉ ăn dược liệu mấy chục vạn cậu đã lải nha lải nhải, cứ như tôi sắp gϊếŧ cậu ấy." Sở Nhạc ha ha cười, "Số phỉ thúy trong tay cậu cmn đủ để tôi mua mấy cây nhân sâm ngàn năm rồi."
"Chỗ phỉ thúy chất lượng cao không thể bán, nếu tôi không đỗ Âm quan khảo thí chắc chắn không thể lấy ra, anh cũng biết tiền tài không thể lộ ra ngoài mà."
"Nếu tôi không đề nghị đoạt đề thi, mấy thứ này cậu một cái cũng không lấy ra phải không?"
"A"
"Cậu còn rất thông minh, nhét những thứ này bên trong búp bê bơm hơi, biết tôi sẽ không kiểm tra." Sở Nhạc cười lạnh.
"Đại ca quá khen."
"Quỳ xuống." Sở Nhạc hồi tưởng nói, "Hồi trước cậu nối cậu không có tiền, tôi đã đem hết đồ vật bồi táng cho cậu bán lấy tiền sinh hoạt."
Ngô Bất Lạc không dám động đậy.
Kỳ thật mấy vật bồi táng đó của Sở Nhạc không đáng giá chút nào, đã nát không thể nát thêm, nên mọi thứ đều là hắn tự xuất tiền túi. Ngô Bất Lạc cũng không còn cách nào, ai có thể tin một quỷ cương thi chỉ còn sót ba ngón tay vừa được đào ra chứ? Sau đó, dù biết Sở Nhạc đáng tin nhưng giấu cũng đã giấu rồi, nên không tiện khai ra.
"Trước mắt cứ để tôi cất giữ." Sở Nhạc một hơi nuốt hết những đồ vật đó vào bụng, sau đó nói rõ giới hạn của mình, "Yên tâm, tôi sẽ không làm gì đâu."
"Đúng đúng, có sóng to gió lớn nào mà ngài chưa từng thấy, làm sao có thể nhìn trúng chút tài sản đó của tiểu nhân?" Ngô Bất Lạc chột dạ vuốt mông ngựa.
"Yên tâm đi." Sở Nhạc hừ lạnh, không nói nữa.
Vất vả dỗ dành tốt Sở Nhạc, cộng thêm hứa hẹn sau khi cướp được đề thi sẽ cho Sở Nhạc ăn ngon mặc đẹp, chuyện này cuối cùng mới cho qua.
"May quá may quá." Ngô Bất Lạc ở trong WC thở phào nhẹ nhõm.
Lại nói nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.
Hắc hắc, thật ra thứ đáng giá nhất đang ở ngay trong hũ tro cốt của Sở Nhạc, hũ tro có hai lớp, giữa hai lớp đó chứa một khối phỉ thúy đế vương lục quý giá nhất của hắn. Đó là bảo vật gia truyền của một lão già bị hắn làm cho bại liệt mà hắn lén lút lấy được.
Mặc dù thể chất của hắn có vấn đề nhưng có Sở Nhạc trấn giữ bên cạnh nên tiểu tâm tư của Ngô Bất Lạc đặc biệt nhảy nhót. Hắn lén lút cầm đi đồ vật cũng vô cùng đúng lí hợp tình, hắn là đang liều mạng khảo thí, tất cả thứ đó đều là tiền mồ hôi nước mắt đó!
Về phần những thứ kia, tất cả chỉ là râu ria, coi như là giao phí bảo hiểm cho Sở Nhạc.
Ngô Bất Lạc đắc ý hôn hũ tro cốt một cái.
Vì Ngô Bất Lạc đáp ứng quá sảng khoái khiến Sở Nhạc cảm thấy có gì đó không đúng, định nhìn lén thì thấy một màn này làm hắn sững sờ, lặng lẽ rời khỏi.
Hắn lên mạng tìm kiếm, một người mang hết tiền riêng của mình ngoan ngoan nộp ra, còn trộm hôn hắn (hũ tro cốt) là có ý gì, tất cả bình luận đều mắng hắn phát cẩu lương???
Sở Nhạc có chút khó hiểu, hắn không nuôi chó mà.
- ----------------------------------------------
Sắc mặt Lạc Bành Thanh rất khó coi. Nếu Ngô Bất Lạc ở đây nhất định sẽ nhận ra người này chính là thiên sư lần trước cướp đề thi của hắn.
Hắn vừa đăng nhập tài khoản của mình trên hệ thống, phát hiện thành tích không hề thay đổi, hắn vô cùng chắc chắn đáp án của mình là chính xác, nhưng thành tích lại không tăng lên, e rằng bị người ám toán.
Suốt ngày đánh nhạn, không nghĩ lại bị nhạn mổ mắt.
"Sư phụ." Mấy đồ đệ thấy sau khi sư phụ trở về sắc mặt hơi sai sai nên không dám đến quấy rầy. Nhưng hiện tại có người tới cửa, bọn họ không thể không đến mời sư phụ.
"Có chuyện gì?" Thái độ Lạc Bành Thanh rất ác liệt, trên khuôn mặt khôn khéo lộ đầy vẻ không kiên nhẫn.
"Lý tiên sinh tới, mời sư phụ ra tay hỗ trợ đoạt đề thi."
"Giá cả như trước." Lạc Bành Thanh không kiên nhẫn nói, "Hai trăm vạn một đề, quá hạn không chờ."
Tuy Âm quan khảo thí hết sức công bằng nhưng chỉ cần muốn, luôn có cách để tự mở cửa sau.
Lạc Bành Thanh từ hơn mười tuổi bắt đầu tu đạo đã chuẩn bị tham gia Âm quan khảo thí, lần trước bị loại thê thảm, qua nhiều năm khổ luyện, sau này đã học được thông minh, biết làm thế nào lợi dụng bản lĩnh của mình để kiếm tiền cho mình.
Giống như hiện tại.
Lạc Bành Thanh đã được 83 điểm, dưới tay cũng nuôi một đám đồ đệ và nhân công giúp hắn tìm đề thi. Nếu thuận lợi, Lạc Bành Thanh sẽ tận lực cướp đoạt đề thi với thí sinh khác có khả năng bị đào thải lớn nhất. Dưới tình huống có chuẩn bị, hắn sẽ trực tiếp hỗ trợ cướp đề thi để tích lũy tài phú, sau đó lại quay lại tìm kiếm đề thi để tăng điểm cho chình mình.
Nghe nói nếu vòng đầu khảo thí có thể đạt được 90 điểm trở lên thì có thể chiếm được lợi thế ở vòng thứ hai.
"Sư phụ, Lý tiên sinh đồng ý rồi." Đồ đệ ra ngoài một lúc rồi trở lại báo cáo.
"Ừm." Tâm trạng Lạc Bành Thanh đã tốt hơn một chút, hắn đi ra khỏi phòng, lại nghĩ đến, "Đúng rồi, các ngươi tra cho ta tư liệu một thí sinh."
_______________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Ngô Bất Lạc: Hôn bảo bối một cái, ngộ nhỡ ta không thi đậu Âm quan, hạnh phúc sau này tất cả đều nhờ bảo bối cả đó!
Sở Nhạc:...Hắn mỗi ngày đều hôn hũ tro cốt của ta, đến cùng là có ý gì?