Đức Hạnh Không Thể Trói Buộc Tôi

Chương 13: Trộm yêu đương

Từ Hoài Viễn bị tia nước vừa phun ra làm mất cảnh giác, anh hơi kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Trần Ức Liễu nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông nhớp nháp dâʍ ŧᏂủy̠ của cô, ngay cả sống mũi cao sống động của anh cũng sáng bóng một mảnh, cô thẹn đến mức không còn mặt mũi: “Tôi, tôi không cố ý... xin lỗi——"

Từ Hoài Viễn lau mặt, hai tay chống hai bên người cô: “Được liếʍ thoải mái không?” Trần Ức Liễu đỏ mặt dời ánh mắt, không nói lời nào.

Nhiều nước thật, tìm được hàng quý rồi.

Hoa huyệt của cô đói khát co rút lại, người đàn ông nhịn không được nữa thở dốc tiến vào, dâʍ ŧᏂủy̠ đang chảy ra bị qυყ đầυ to lớn “phụt” một tiếng đẩy mạnh vào trong.

Người đàn ông đè một bên đùi của cô xuống, dứt khoát rút ra đút vào cơ thể cô.

Côn ŧᏂịŧ thô dày mở từng lớp mị thịt khiến người phụ nữ thở dài thỏa mãn. Từ Hoài Viễn thao túng và quan sát biểu hiện của người phụ nữ mọi lúc, tự nhiên thu hết biểu cảm mụ mị của cô vào tầm mắt, như được khuyến khích, anh vào tư thế bắt đầu đưa đẩy.

Lúc đầu, anh còn thu lại một chút sức, sợ cự vật thô to của mình đâm đau người phụ nữ, nhưng cảm giác dưới thân thật thoải mái, chặt chẽ, mềm mại nhiều nước, càng đâm vào càng chảy ra nhiều nước.

Người đàn ông đã không nhẫn nhịn nữa, giờ phút này anh đã mất hết lý trí, nguyện ý biến người phụ nữ dưới thân thành nô ɭệ của mình, để cô vĩnh viễn chỉ có thể nằm ở dưới thân anh.

Cô cảm nhận được sự đau đớn, nhưng thân thể càng ngày càng hưng phấn, anh từ dịu dàng chuyển thành thô lỗ khiến cô càng động tình hơn, cô nhịn không được siết chặt hoa huyệt, vặn vẹo cái mông nhỏ.

“Shhh….”

Côn ŧᏂịŧ tràn đầy nhiệt huyết bị cô kẹp chặt lại, kɧoáı ©ảʍ dâng trào, anh chỉ muốn đâm nát huyệt da^ʍ háu ăn này.

“Huyệt nhỏ này sao tham ăn vậy?” Người đàn ông thấp giọng cắn vành tai và môi nhỏ xinh của cô.

Bầu trời trong xanh, những đám mây đang lững lờ trôi, chiếc máy bay đang du hành ở tầng bình lưu cứ bay qua hết đám mây trắng này đến đám mây trắng khác, nhưng trong cabin lại có một cảnh tượng sắc dục đẹp mắt.

Trên chiếc giường lớn gần cửa sổ, người phụ nữ ngồi trên đùi người đàn ông, hai người ôm chặt lấy nhau, chiếc áσ ɭóŧ rách bươm rơi xuống khuỷu tay, còn chiếc qυầи ɭóŧ lủng lẳng treo trên mắt cá chân.

Một bầu vυ' căng tròn đầy đặn ưỡn ra bên ngoài, đầu ngực lấm tấm màu nước da^ʍ mỹ, trên bầu ngực đầy vết răng nông, đầu ngực nở lớn sưng đỏ, như đang trong thời kỳ cho con bú, nhìn đỏ tươi đáng thương, cái này phải nói là do đàn ông bú mới đúng.

Người đàn ông với nửa thân trên trần trụi vùi đầu vào cổ và vai cô, hút lấy hơi thở ngọt ngào do động tình của cô, những ngón tay tròn trịa mảnh khảnh của người phụ nữ đang nắm lấy tóc của người đàn ông, âm thanh hít thở trong trẻo và ướŧ áŧ đan xen với tiếng rêи ɾỉ gợϊ ȶìиᏂ bị kìm nén không thể chịu nổi của người phụ nữ.

Quan hệ tìиɧ ɖu͙© ở tư thế truyền thống cho phép cơ thể to lớn của người đàn ông dễ dàng thâm nhập vào nơi sâu nhất trong cơ thể người phụ nữ, qυყ đầυ khổng lồ góc cạnh cọ xát mạnh vào cái miệng đói khát ở phần sâu nhất, côn ŧᏂịŧ dày với những đường gân xanh lồi ra đang ủi phẳng từng tấc mị thịt mềm mại trong hoa huyệt.

Thứ trong bụng càng lúc vào càng sâu, mị thịt mềm mại trong hoa huyệt bị ma sát đến đỏ tươi, cự vật vừa rút ra lại đẩy vào, lần lượt đâm đến nơi sâu nhất của cái miệng nhỏ, mỗi lần như vậy cảm giác ngứa ran tê dại bên trên lại khiến cô run lên như điện giật.

Tầng tầng mị thịt mềm mại quấn chặt lấy cự vật, những dòng chất lỏng ấm nóng tuôn ra khắp thân gậy thịt.

“Chết tiệt, huyệt da^ʍ hút thật chặt.” Người đàn ông lớn tiếng mắng.

“Ưm, a–”

Từ Hoài Viễn ôm Trần Ức Liễu đứng dậy, đây là bài kiểm tra cực đoan đối với sức mạnh thể chất của người đàn ông——

Cự vật to dài đâm vào nơi sâu nhất, Trần Ức Liễu dùng hai tay giữ chặt vai anh, kí©ɧ ŧɧí©ɧ chưa từng có khiến cô kêu lên một tiếng, từng lớp thịt mềm gắt gao bọc lấy côn ŧᏂịŧ, những dòng chất lỏng âm ấm chảy tràn khắp thân gậy thịt.

Lúc này Trần Ức Liễu đã rơi vào trạng thái thần trí tan rã, cô dường như trở thành một cỗ máy tìиɧ ɖu͙©, chỉ xứng bị đàn ông tùy ý chơi hỏng, bị kɧoáı ©ảʍ chi phối.

Tuy nhiên, sau khi đạt cực khoái hai lần, toàn thân cô lại bắt đầu đỏ lên, run rẩy không kiểm soát được, không ngừng nức nở cầu xin tha: “Xin anh, Từ Hoài Viễn, tôi sắp chết rồi——làm ơn, A…”

“Xin cái gì? Huyệt da^ʍ còn phun nước vào ngườt tôi, đâm đãng như vậy, thích bị côn ŧᏂịŧ lớn chơi lắm phải không?”

Trần Ức Liễu dùng sức bóp mạnh vào cánh tay rắn chắc của anh, ánh mắt vô thần: “A… Vâng… Vâng… Thích bị làm… thích lắm… nhanh hơn… A…”

Từ Hoài Viễn nghe vậy càng hưng phấn, vừa đâm mạnh vừa hỏi: “Là con điếm của chủ nhân sao?”

Trần Ức Liễu chưa bao giờ nghe những lời như vậy trên giường, đây là lần đầu tiên cô có cảm giác mới lạ và thú vị như vậy, kɧoáı ©ảʍ chồng chất dưới thân, những lời nói kí©ɧ ŧɧí©ɧ bên tai, làm cho đầu óc cô trở nên trống rỗng.

“Phải - em là, là con điếm của chủ nhân…”

Ánh mắt người đàn ông tối sầm lại, anh nhìn chằm chằm vào vẻ mặt dâʍ đãиɠ của cô, anh ôm chặt mông cô, ôm cô đi vòng quanh, hung ác đưa đẩy, thậm chí còn cố ý buông tay.

Điểm tựa quanh eo đột nhiên biến mất, người phụ nữ sợ mình sẽ ngã, vô thức căng cứng cơ thể, chân quấn chặt lấy người đàn ông.

Người đàn ông mê mẩn ngắm nhìn vẻ mặt trên khuôn mặt cô mỗi khi đạt cao trào.

Bị cô kí©ɧ ŧɧí©ɧ, anh ôm chặt ép cô vào vách cabin, gầm nhẹ một tiếng, cuối cùng rút cự vật của mình ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt nóng hổi lần lượt phun trào, bắn hết vào bụng dưới của người phụ nữ, chảy xuống khe thịt giữa hai chân cô.

Trần Ức Liễu bị cánh tay mạnh mẽ của người đàn ông giữ chặt trên bức tường lạnh lẽo, không thể thoát ra khỏi sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của hai thế hỏa băng, cô chỉ có thể ngẩng đầu lên khẽ ngâm nga chịu đựng kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt.