Đức Hạnh Không Thể Trói Buộc Tôi

Chương 12: Trên máy bay bị cấp trên dùng miệng làm cho đạt cao trào

Đương nhiên Trần Ức Liễu biết mình phải đến đó, vấn đề là làm thế nào để vượt qua mọi người.

Cô nhìn đồng nghiệp, có người đang ngủ, có người đang nghe nhạc, còn có hai vị lãnh đạo trẻ tuổi đang dán mắt vào màn hình, gõ ngón tay trên bàn phím.

Đang lúc không biết phải làm thế nào thì tiếp viên hàng không ở phía trước đi tới.

Cô ta ngồi xổm xuống, thì thầm vào tai cô: “Cô Trần, tổng giám đốc ở trong phòng mời cô qua.”

Trần Ức Liễu khẽ cau mày, anh gan vậy sao? Không sợ bị đồng nghiệp nhìn thấy à?

Trần Ức Liễu cầm lấy mấy tập tài liệu trên bàn rồi cầm máy tính của mình lên, cô giả vờ bình tĩnh, giống như thật sự đi báo cáo công việc, đi theo tiếp viên hàng không.

Đẩy cửa vào, người đàn ông mặc áo sơ mi đen, giống như cô, trên bàn làm việc của anh cũng có tài liệu và máy tính.

Có vẻ như họ thực sự thảo luận về công việc.

Cánh cửa đóng lại sau lưng cô, cũng chặn lại một vài ánh mắt đang dò xét.

Nói là phòng nghỉ nhưng thực ra giống phòng ngủ hơn, Trần Ức Liễu nhìn tầng tầng lớp lớp mây trắng ngoài cửa sổ, nếu không phải trước mắt là trời xanh mây trắng, cô còn tưởng rằng đây là phòng tổng thống của một khách sạn nào đó.

“Ngồi đi.” Người đàn ông nói xong đứng lên, vai rộng eo hẹp, cơ bắp săn chắc được áo sơ mi bó sát bao bọc, kín đáo mà gợi cảm.

Trần Ức Liễu đang cầm một chồng tài liệu, đột nhiên cảm thấy mình thật sự càng che càng lộ.

Người đàn ông mỉm cười đi tới, tùy ý cầm đồ vật trong tay cô ném sang một bên, sau đó ôm cô vào lòng, mùi thơm cơ thể dịu dàng quen thuộc của người phụ nữ quanh quẩn trong khoang mũi, làm nhiễu loạn trái tim, anh cúi đầu nhìn miệng nhỏ mà anh yêu thích, bàn tay không thành thật từ dưới vạt áo chui vào, mân mê hai bầu ngực mềm mại xinh đẹp.

Nhìn chiếc máy tính mình vừa mới mua, Trần Ức Liễu đau thấu xương.

Anh cởi áσ ɭóŧ của cô, để lộ ra bộ ngực mềm mại trắng như tuyết, dùng bàn tay to giữ một bên, dùng ngón cái và ngón trỏ nhéo đầu nhũ hoa nhỏ, cẩn thận xoa nắn.

Cô gái trong tay dần dần có phản ứng, hơi thở trở nên gấp gáp, sắc mặt đỏ bừng. Anh cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn, móc chiếc lưỡi mềm mại của cô ra mà cắи ʍút̼, lực đạo dần dần tăng lên như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Ánh mắt người đàn ông càng sâu hơn, Trần Ức Liễu nhìn chằm chằm đôi mắt đào hoa đặc biệt hấp dẫn của anh, trong lòng rối loạn, chiếc lưỡi nhỏ không nhịn được liếʍ liếʍ đôi môi đầy đặn của người đàn ông, sau đó thử cạy hàm răng của anh ra, người đàn ông để mặc cô tiến vào trong miệng mình, cô không đáp lại quá nhiều, chỉ lướt qua rồi dừng lại, liếʍ nhẹ như nếm thử.

Sau nỗ lực không ngừng trêu chọc của người phụ nữ, hai chiếc lưỡi một lớn một nhỏ cuối cùng cũng quấn vào nhau, người trước ta sau, người lùi ta tiến, dây dưa lấy nhau.

Người đàn ông giành lại thế chủ động, ôm chặt lấy cô hôn sâu, đầu lưỡi lần xuống cổ họng cô.

Bàn tay rảnh rỗi lần lượt cởi bỏ váy của người phụ nữ, rất nhanh, trên người Trần Ức Liễu chỉ còn lại chiếc áo ngực đồng bộ với chiếc qυầи ɭóŧ, cô cố gắng che đi cặρ √υ' đầy đặn căng phồng, nhưng vẫn để lộ ra bên ngoài một mảng lớn da thịt trắng sáng như tuyết.

Màu xanh bạc hà ren trắng khiến cơ thể cô càng thêm trắng nõn quyến rũ, bởi vì nụ hôn cùng sự đυ.ng chạm của người đàn ông mà toát ra một vệt hồng nhàn nhạt.

Từ Hoài Viễn đưa tay sờ soạng bộ ngực lớn bị áσ ɭóŧ ép phồng ra trên thân hình thon thả của cô, hai bàn tay to đồng thời véo hai hạt ngọc sữa trên đỉnh.

Trần Ức Liễu thích anh chơi đùa với đầu ngực của cô, đôi mắt cô phủ một lớp sương mù mông lung.

Người đàn ông đương nhiên nhận ra sự thay đổi của cô: “Em thích đàn ông chơi đùa với bộ ngực của mình như vậy sao?” Anh vừa nói vừa làm, xoa nhẹ đầu ngực khiến Trần Ức Liễu không kiềm chế được rêи ɾỉ.

“Anh cũng thích mà.”

Anh cởϊ qυầи lót của cô ra, màu của miếng vải nhỏ đã ngả màu, cô ướt rồi, lúc cởi ra còn có một vài sợi chỉ bạc đáng xấu hổ vương lại trên hoa huyệt.

Múi thịt đầy đặn quyến rũ đập vào mắt Từ Hoài Viễn, phủ đầy lông.

Anh đưa Trần Ức Liễu nằm ngửa lên giường, anh vừa nhìn chằm chằm vào phần mép thịt đang mấp máy, vừa nhanh chóng cởϊ qυầи lót của mình ra, cầm cự vật thô dài áp lên.

Bàn tay anh giống như một con mãng xà trượt từ ngực xuống bụng dưới, rồi tiến đến cánh hoa non mềm ẩn dưới trong lớp lông, ngón giữa mảnh khảnh mạnh mẽ nhanh nhẹn đưa vào hoa huyệt của Trần Ức Liễu, từ từ móc ngoáy.

Cự vật nóng bỏng dán vào bụng dưới của Trần Ức Liễu nhẹ nhàng cọ xát, cho đến khi cô chịu không nổi thầm rêи ɾỉ.

Mùi hương chỉ thuộc về đàn ông từ từ tản ra, khiến toàn thân cô run lên, không nhịn được kỳ kèo vài lần.

Xuân tình triền miên, Từ Hoài Viễn ngửi thấy mùi khai nhàn nhạt từ dưới thân cô, lúc này anh liền buông đầṳ ѵú đã bị mình mυ'ŧ sưng đỏ ra, nâng cự vật cứng rắn ra khỏi khe huyệt, rồi cúi người xuống.

Yết hầu của người đàn ông nhấp nhô, ngón tay được rút ra khỏi hoa huyệt ngập nước lầy lội, tay còn lại anh nhấc cao mắt cá chân mảnh khảnh của người phụ nữ lên cánh tay gợi cảm và mạnh mẽ phồng lên những khối cơ bắp rõ nét của anh.

Anh dùng ngón tay mở hai cánh hoa ra, sốt ruột thè lưỡi tiến lại gần, chui vào lỗ nhỏ như một con cá chạch.

Trần Ức Liễu híp mắt lại, cô chỉ có thể nhìn thấy thân thể người đàn ông, thân thể cô khẽ run, cô muốn kêu to, nhưng lại sợ người bên ngoài nghe thấy, chỉ có thể nhỏ giọng nức nở thở dốc.

Lưỡi của người đàn ông quét qua từng lớp thịt âʍ ɦộ, liếʍ thật sâu khiến dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra.

“Ưm ưm ưm —— đừng đâm vào nơi đó...”

Người đàn ông nghe thấy tiếng rêи ɾỉ mê hoặc của cô, nhưng lại không để ý đến cô, anh toàn tâm toàn ý thưởng thức lỗ nhỏ nhớp nháp hỗn độn, hận không thể nhai mυ'ŧ nát vụn nó ra, ra sức khoan vào lỗ nhỏ, phát ra tiếng nước đáng xấu hổ.

Chiếc lưỡi đầy đặn thô ráp hết lần này đến lần khác vơ vét hoa huyệt mỏng manh của người phụ nữ, hung hăng chui vào đó, mô phỏng tần suất ra vào của cự vật đã cứng đến mức muốn làm cô đến cao trào phun nước.

Cô gái dưới thân đã bắt đầu run rẩy, lúc này đầu lưỡi của người đàn ông mới rút ra khỏi khe thịt của cô, liếʍ một ngụm dâʍ ŧᏂủy̠ từ cánh hoa.

Sau đó hai mắt anh tối sầm lại, trực tiếp cắn vào hạt ngọc sưng tấy nhạy cảm, anh dùng đầu lưỡi mυ'ŧ lấy, cố ý bắt nạt, hàm răng vừa cào vừa mυ'ŧ nhẹ, như muốn hút lấy nhân thịt đáng thương.

Làm sao Trần Ức Liễu có thể chịu đựng được sự trêu chọc ào ạt như bão tố của anh chứ?

Cô nắm lấy tay của người đàn ông, nhỏ giọng rêи ɾỉ: “A, a, muốn, muốn ra, không—”

Cô bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức không ngừng rêи ɾỉ, nói không ra một câu hoàn chỉnh, trong đầu nhất thời lóe lên một tia sáng trắng. “A!!!” Một dòng nước lớn trong suốt như pha lê từ hoa huyệt phun vào mặt người đàn ông, cái miệng nhỏ vốn đang đóng chặt đã mở ra, tỏa ra hơi nóng tanh nồng.