Editor: Hi Nhiễm
Khoảng mười lăm phút sau, trước cửa hội sở bỗng xuất hiện vô số cảnh sát cầm lệnh điều tra ập đến bất ngờ.
Thời điểm cửa phòng 302 bị mở ra, Điền Nhạc và Lý Bách Nhiên hai người còn đang ở trong thân thể vịt con sống mơ mơ màng màng, thần chí trôi nổi.
Kỳ Dữ ngồi trên sô pha, sau khi nhìn thấy Lý Hào Kiệt với Điền Nhạc bị cảnh sát áp ra khỏi phòng, tắt hình ảnh trên notebook, đôi tay nhanh chóng lướt trên notebook, xâm lấn hệ thống theo dõi ở hội sở, cắt đoạn video mình đi vào trong phòng kia đổi thành một đoạn khác.
Thời điểm Kỳ Dữ làm những cái này, Nịnh Manh dựa vào đùi hắn trợn mắt nhìn.
Mười ngón tay Kỳ Dữ bay nhanh đánh phím, làm Nịnh Manh xem đến hoa cả mắt, ánh mắt Nịnh Manh dịch khỏi đôi tay của hắn, ngẩng đầu ngây ngốc nhìn chằm chằm cái cằm bóng loáng kia của ký chủ nhà mình, đột nhiên nhận ra dường như ký chủ nhà cô khi nào đã học được những kỹ năng này đó?
Thời điểm Kỳ Dữ làm xong hết mọi việc, khép lại notebook, sau đó cất notebook vào trong túi, đặt Nịnh Manh lên trên vai của mình, xách theo notebook đi ra ngoài.
Bởi vì cảnh sát bất ngờ đến khiến bên ngoài đã hỗn loạn hết lên.
Thế nhưng Kỳ Dữ lại là thần sắc lãnh đạm đi xuống cầu thang, đi vòng qua mọi người, đi ra ngoài từ cửa sau chưa kịp bị phong tỏa.
Thời điểm Kỳ Dữ xuống thang lầu, Nịnh Manh đứng trên vai Kỳ Dữ vừa vặn thấy bóng dáng cảnh sát áp hai người Lý Hào Kiệt và Điền Nhạc đi ra ngoài, Nịnh Manh kích động một cái, thân thể run lên, suýt nữa thì từ trên vai Kỳ Dữ chảy xuống dưới.
Cho đến sau khi Kỳ Dữ từ cửa sau đi ra ngoài, cuối cùng Nịnh Manh nhịn không được vui sướиɠ trong lòng, nói với Kỳ Dữ: “Ký chủ, ký chủ, Lý Hào Kiệt bọn họ bị bắt!”
“Ừ.” Kỳ Dữ nhàn nhạt lên tiếng, giơ tay đẩy Nịnh Manh đang có chút trượt xuống lên.
Trước khi Kỳ Dữ làm những chuyện này, hắn cũng không nói trực tiếp với Nịnh Manh. Trước đó Nịnh Manh cái biết cái không, chính là hiện tại nhìn thấy Lý Hào Kiệt và Điền Nhạc hai người bộ dạng thảm hại, ngay lập tực cô liền hiểu kế hoạch của Kỳ Dữ.
Gậy ông đập lưng ông.
Những việc hắn vừa làm chẳng qua chỉ là hoàn lại những việc Lý Hào Kiệt gây ra cho Lý Bách Nhiên mà thôi.
Nhưng chân chính khiến Nịnh Manh vui vẻ là trải qua việc ngày hôm nay, khẳng định Lý Hào Kiệt sẽ không có cơ hội lên làm người thừa kế tập đoàn Lý thị đời kế tiếp.
Dù Lý Thành và Lý lão gia tử đồng ý nhưng những cổ đông khác cũng sẽ không đồng ý cho một người như vậy làm người thừa kế tiếp theo của công ty.
Nịnh Manh nằm trên vai Kỳ Dữ cọ cọ, phảng phất đã thấy được thời khắc nhiệm vụ hoàn thành, tâm tình quả thực không thể tốt hơn.
Nhưng chuyện này còn chưa hạ màn, Kỳ Dữ đứng ở ven đường, thân hình thon dài, khí chất lỗi lạc trên người hắn khiến không ít người qua đường chú ý, nhưng Kỳ Dữ lại không đem những ánh mắt này để ở trong lòng, hắn lấy di động ra, gọi điện cho Trương Hoa Bân.
Đúng lúc Trương Hoa Bân vừa mới đi ra từ trong phòng tắm, thấy người gọi điện thoại cho hắn là Kỳ Dữ, lập tức liền ấn nghe.
“A lô, cữu cữu, cháu có chuyện muốn nói với bác.” Điện thoại vừa thông, Kỳ Dữ mở miệng trước, chủ động nói ra chuyện mình vừa mới làm ở hội sở.
“Cữu cữu, sự việc chính là như vậy, cháu nói xong rồi.”
Trương Hoa Bân thở dài, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ: “Cháu tiểu tử này, sự việc nguy hiểm như vậy cháu lại không nói với bác một tiếng, nếu cháu muốn làm tiểu tử kia, bác tùy tiện sai người đi qua là được, hà tất khiến cháu tự mình động thủ, nếu không may cháu không cẩn thận bị người phát hiện, cháu làm bác về sau như thế nào công đạo với mẹ cháu. Bất quá việc tiếp theo liền để cho bác là được, bác có quen biết những người này ở bên kia chính phủ, chuyện này sẽ không liên lụy đến trên người cháu. Đúng rồi, sáng mai 9 giờ bác đi đón cháu, đi cùng cháu tới công ty.”
“Vâng.” Trương Hoa Bân đi cùng hắn đến công ty, đối với hắn mà nói chỉ có lợi mà vô hại, Kỳ Dữ không từ chối ý tốt của hắn.