Editor: Hi Nhiễm
Kỳ Dữ mới ấn nghe cuộc gọi, giọng nói của Điền Nhạc lập tức truyền đến: “Lý thiếu, đang làm gì? Đi uống rượu đi!”
Bên kia chỗ hắn, tiếng vô cùng ồn ào, hiển nhiên hắn đang ở bên ngoài lêu lổng.
“Bao giờ? Ở đâu?” Giọng nói Kỳ Dữ lãnh đạm hỏi.
Chỗ Điền Nhạc đang vô cùng ầm ĩ, điều này cũng khiến hắn không phát hiện ra được thay đổi của Kỳ Dữ, hắn lớn tiếng đáp: “Ở Nhạc Điểm! Hôm nay lúc 7 giờ tối, Chu nhị thiếu mời khách!”
“Được, tôi biết rồi.” Sau khi Kỳ Dữ nói xong, trực tiếp tắt điện thoại, khiến Điền Nhạc ở bên kia không hiểu ra sao.
Vào buổi tối, đèn đường phồn hoa, đối với hội sở thì buổi tối mới là thời điểm buôn bán chính.
Trong phòng, bọn Điền Nhạc đã sớm ở trong phòng chơi vô cùng vui vẻ, đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa, Điền Nhạc vừa quay đầu liền thấy Kỳ Dữ mặc áo sơ mi với quần jean, trong tay còn ôm một con mèo.
Hai mắt Điền Nhạc trừng lớn, vẻ mặt giống như là thấy quỷ: “Là Lý Bách Nhiên phải không?”
“Ừ.” Kỳ Dữ không một chút để ý đáp lại, vòn qua người hắn đi vào bên trong, mở miệng nói: “Các cậu đang chơi cái gì?”
“Đệt! Thật là cậu à? Tại sao cậu lại mặc quần áo như thế?” Điền Nhạc đứng tại chỗ, vẫn không phản ứng kịp, lúc trước Lý Bách Nhiên đi ra ngoài lúc nào cũng là cái người phong cách vô cùng dị, dù hắn là bằng hữu nhận thức mấy năm cũng không nghĩ tới Lý Bách Nhiên mặc áo sơ mi trắng với quần jean lại đẹp như vậy.
Tương tự, không chỉ là Điền Nhạc, khi Kỳ Dữ xuất hiện ở trước mặt những cái đó ăn chơi trác táng, mọi người đều chấn động đến ngây ngốc, không ai tin được là vị này khí chất lạnh lùng xa cách, trong lòng ngực còn ôm một con mèo nhỏ, lại là người cả ngày đi cùng bọn họ quậy với nhau.
Đối với khϊếp sợ trên mặt bọn họ, Kỳ Dữ cũng chẳng quan tâm, trực tiếp ngồi ở trên sô pha, dù sao Nịnh Manh nói, chỉ cần hắn thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ là được, cũng không cần phải cố tình duy trì tính cách của nguyên chủ.
Nói cách khác, chỉ cần hắn hoàn thành nhiệm vụ, dù cho hắn bị bệnh tâm thần cũng không tính bị phạm quy.
Lần tụ tập này, người mời là Chu nhị thiếu ngồi ở một chỗ, hắn mới trở về từ nước ngoài, hiển nhiên cũng không nghĩ tới Kỳ Dữ đã thay đổi lớn đến thế.
Hắn dựa vào sô pha, khuôn mặt đẹp trai quay sang nhìn Kỳ Dữ, lộ ra một cái tươi cười thú vị: “Lý thiếu gia, hôm nay ngươi đã đến muộn.”
“Đúng.” Kỳ Dữ cũng không phủ nhận, ánh mắt hắn dừng trên những thẻ bài trên bàn và một đống rượu nhạt bên cạnh, duỗi tay cầm một lọ rượu trắng lên: “Thế này đi, tôi tới chơi, vẫn dùng quy tắc cũ, tôi thua một trận thì uống mười ly đi.”
Lý Bách Nhiên chơi trò này luôn không may mắn, kỹ thuật chơi cũng không tốt, mỗi lần đều thua đến say chết ở chỗ này.
Không chỉ thế, ngày thường đồ uống là bia, hôm nay hắn lại muốn uống rượu đến thế sao?
Hay là hắn cũng nghe nói cha hắn sẽ ở bữa tiệc mấy ngày sau tuyên bố Lý Hào Kiệt là người thừa kế công ty, cho nên đầu óc bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức không bình thường sao?
Mọi người mở to đôi mắt nhìn hắn, ngay cả Nịnh Manh cũng mở to đôi mắt nhìn Kỳ Dữ.
Đây chính là ký chủ của cô nha, tuy rằng trước khi chưa có khế ước, cô đối với hắn có chút ngăn cách. Nhưng từ lúc hai người khế ước, điều này chính là hai người sẽ ảnh hưởng đến nhau, Nịnh Manh cũng không biết hắn muốn làm gì nữa.
Dường như Kỳ Dữ biết suy nghĩ trong lòng Nịnh Manh, hắn giơ tay sờ sờ da lông bóng loáng trên lưng cô, tâm thần Nịnh Manh một chút đã được trấn an xuống dưới.
Chu nhị thiếu ở bên cạnh lại cười cười, đôi chân bắt chéo buông xuống, nói: “Tốt lắm, không hổ là Lý thiếu, mau tới đây đi, mọi người đều chơi, thua là phải uống! Không nên để Lý thiếu bị thiệt phải không!”