Hồng Trần Vạn Kiếp

Chương 8: La Sát Quỷ Cốc

Bốn người họ nghỉ chân tại một quán trà. Lạc Phong vừa đặt kiếm xuống, Tử Vân đã nhanh tay xách ghế ngồi kề bên chàng. Một bàn chỉ có bốn mặt, hai người ngồi chung một bên có phải quá chật chội rồi không.

Chàng hơi lúng túng, chỉ qua phía bên: "Cô nương, bên cạnh còn chỗ trống.”

Nàng bĩu môi không vui: "Chàng đừng gọi ta là cô nương nữa, ta tên Tử Vân. Tên ta có nghĩa là Nhật Chiếu Hương Lô Sinh Tử Yên, Diêu Khan Bạch Vân Độ Nhật Nguyệt. Tên này là sư phụ đặt cho ta đó.”

Nàng nhiệt tình làm quen từng người, nếu đã quyết định đi chung đường thì phải đối đãi nhau như bằng hữu.

Nàng chỉ vào Kỳ Lân: "Đây là Kỳ Lân, hắn là thần thú của sư phụ ta.”

"Đồ đệ!" Hắn nhăn mặt bất mãn với từ thần thú này.

"Còn ngươi tên gì?" Nàng hỏi Thích Huyết Lang.

Mặt hắn đầy kiêu hãnh: "Ta là Thích Huyết Lang, ta hành tẩu giang hồ bao năm nay… "

"Tên ngươi hung tàn quá. Hay ta gọi ngươi là Đại Thất nha, nghe rất khả ái dễ gần.”

Kỳ Lân phụt cười cả nước trà ra, hắn biết phàm nhân gọi những kẻ không mấy thông minh là Đại Thất. Cộng thêm tên sói tinh này trông mặt mày ngông cuồng và không minh mẫn lắm.

Tử Vân quay sang Lạc Phong, chống cằm đợi chàng giới thiệu bản thân.

"Ờ ta tên Lạc Phong, nhị đệ tử phái Tiêu Dao.”

Chàng gật đầu, nhẩm trà để che đậy sự lúng túng. Chàng quay qua vấn đề khác để đánh tan bầu không khí ngượng ngùng này.

"Sói con, giờ hãy tiết lộ bí mật kinh thiên động địa mà ngươi nói đi.”

"Sụyt… " Đại Thất giương đông ngó tây, vẫy mọi người sáp gần lại để nói.

"Ta nghi ngờ có kẻ muốn khôi phục ma tộc. Thực ra đêm đó, có một Vô Diện Nhân đã đưa ta Dẫn Hồn Linh và Tỏa Linh Nang. Chính hắn dạy ta dùng chuông này đi rút hồn phách luyện linh lực.”

"Vô Diện Nhân… " Lạc Phong trau mày khó hình dung rốt cuộc hắn trông như thế nào.

"Thì là không có mặt, ta chỉ thấy luồng hắc khí rất u ám phát ra từ người hắn.”

"Đáng sợ quá” Tử Vân nắm chặt cánh tay Lạc Phong.

Kỳ Lân khàn lên một tiếng, nhắc nhở nàng tiết chế lại một chút, đúng là không ra thể thống gì cả.

"Tiếp theo thì sao?" Lạc Phong hỏi Đại Thất.

"Ta từng đến địa bàn của hắn, chính là La Sát Quỷ Cốc. Nhưng ta chỉ dừng lại ở ngoài thôi, oán khí nơi đó rất nặng, ta căn bản không vào được.”

Lạc Phong sờ cằm suy tư: "La Sát Quỷ Cốc... nghe sư phụ ta nói, nơi đó vạn năm trước đã bị tiêu diệt rồi. Không ngờ bây giờ bọn chúng lại nổi lên."

Hóa ra đám yêu ma quỷ quái vẫn luôn chờ đợi thời cơ khôi phục ma tộc, nguy họa nhân gian.

Chàng cảm thấy rất hưng phấn, không ngờ vừa mới xuất sơn là có thể tham chiến vào một sự tích lớn như vậy: "Làm thế nào để đến đó?"

"Đến Hải Chi Giác, ngồi thuyền qua Tam Đồ Hà sẽ đến La Sát Quỷ Cốc. Nếu tiếp tục đi thẳng sẽ đến Huyết Trì, sau đó tới Ma Thiên Luân, nơi đó chính là ma vực trong truyền thuyết.”

(*Hải Chi Giác: tận cùng của biển cả)

(**Tam Đồ Hà: Dòng sông bị nhuộm máu xanh lục, vô cùng hôi tanh, bên trong hết thảy đều là cô hồn dạ quỷ không được đầu thai, trùng rắn khắp nơi, oán khí xông thiên)

(**Huyết Trì: Dòng sông máu, nước sông sôi nóng như dầu hỏa. Nếu không có pháp lực hộ thể sẽ bị rang đến bỏng chết. Bất cẩn rơi xuống thì xá© ŧᏂịŧ sẽ bị nước máu phân hủy đến bạch cốt cũng không còn)

Đại Thất lắc đầu cười trừ: "Ta khuyên ngươi hãy từ bỏ ý định đến Quỷ Cốc đi, ta là yêu tinh còn không vào được, huống chi là phàm phu tục tử nhà ngươi.”

Tử Vân mãn diện nghi vấn hỏi hắn: "Vậy làm thế nào mới vào được?"

"Chuyện này thì… " Đại Thất cũng ấp úng không rõ, hắn đã nói hắn không thể vào được, cũng không ai nói hắn biết chuyện này.

Kỳ Lân thấy hắn không biết liền nhanh miệng đáp lại giùm hắn: "Phải là người của ma giới, nếu không thì phải có kim thân hộ thể. Như ta thì vào được, ta có chân thân vạn năm bảo hộ, muốn đến nơi đó đúng là dễ như trở bàn tay.

Tử Vân thắc mắc hỏi hắn: "Sao ngươi biết, ngươi vào qua rồi hả?”

Kỳ Lân thần sắc bối rối, đúng là miệng nhanh hơn não. Chủ nhân đã căn dặn không được nhắc đến ma giới trước mặt Tử Vân. Hắn lúng túng cầm màn thầu lên ăn, không dám nhìn thẳng nàng.

"Ta… sư… là sư phụ nói ta nghe.”

Lạc Phong đặt ly trà xuống, mặt đầy hứng khởi, đúng là càng nghe thì càng tò mò: "Có yêu ma quỷ quái gì mà ta chưa gặp. Qua lời ngươi nói, ta lại càng muốn biết tên Vô Diện Nhân là ai.”

Chàng đặt ngân lượng lên bàn, mang theo mệnh kiếm rời khỏi trà quán: "Đi thôi, trời cũng muộn rồi. Phải tìm khách điếm dừng chân.”

___

Lạc Phong bước vào một khách quán bình dân, gõ nhẹ vào mặt bàn: "Lão bản, ta muốn khai bốn phòng.”

Ông ta lật sổ sách qua lại để tìm phòng cho họ: "Hừm, hiện tại chỗ ta chỉ còn lại hai gian phòng thôi.”

"Vậy hai ngươi một phòng đi, ta và chàng một phòng" Tử Vân nghiêng đầu nói với Lạc Phong, hai tay nắm lấy hai lọn tóc, cách nói chuyện khả ái vô cực.

Chàng hoảng hốt đánh rơi cả kiếm, hai tai ửng đỏ, sợ đến nỗi ho khan. Nàng chỉ đơn thuần muốn chung phòng thôi mà, hay do chàng đã nghĩ qua một vấn đề khác.

Đến Đại Thất cũng hoang mang tột độ: "Chà… Ngươi quả thực là một nữ nhân không biết liêm sỉ.”

"Liêm sỉ là gì chứ, quan trọng lắm sao?"

Hắn kinh ngạc trừng mắt: "Ngươi không biết thật hay giả thế?"

Kỳ Lân phiền phức gãi đầu, mỗi chuyện đi ngủ thôi cũng mày mò lâu lắc nữa, đúng là phàm nhân, luật lệ nhiều kinh thiên: "Tử Vân, ta với người một phòng đi, bọn họ lằn nhằn quá" Kỳ Lân mệt mỏi kéo tay nàng đi.

Lạc Phong nắm lại Tử Vân, gạt tay hắn ra: "Ta, ngươi và hắn một phòng. Còn cô… còn Tử Vân một phòng riêng.”

___

Nàng ở trong phòng đi qua đi lại không yên thân, gục mặt xuống bàn, lầm bầm không nguôi.

Nàng dùng đồng tâm chú truyền lời đến Kỳ Lân hỏi xem hắn đang làm gì, nhưng hắn không thèm trả lời.

Nàng cũng muốn ra ngoài chơi lắm, nhưng nàng đã dùng hết phép thuật rồi, muốn biến một chút ngân lượng cũng không được. Nàng bỗng chốc búng tay nghĩ ra một chuyện.

Lúc này, Lạc Phong đang trong phòng đọc quyển Thiên Ma Ký lấy từ tay Tiểu Lục thì nghe tiếng gõ cửa. Chính là tiểu nha đầu tinh nghịch đó đến tìm triền lang của mình.

"Nàng tìm ta có chuyện?"

Tử Vân nhìn quanh phòng chỉ có một mình Lạc Phong, còn Kỳ Lân và Đại Thất thì chẳng thấy đâu cả: "Hai người họ đâu rồi?"

"Họ nói nơi đây náo nhiệt nên đã ra ngoài chơi rồi.”

Có chỗ vui chơi mà không dẫn nàng theo ư, đáng ghét thật: "Ta cũng muốn đi, chàng dẫn ta đi được không?"

Lạc Phong dùng tay chặn lại cánh cửa sợ nàng bất thình lình chạy vào, một tay giơ quyển sách ra tỏ ý đang bận.

Nàng tóm lấy quyển sách trong tay chàng: "Thiên Ma Ký… sư phụ ta nói quyển sách này là thứ hoang đường, nó chỉ lừa gạt phàm nhân thôi."

"Không thể nào…" Chàng giật lại quyển sách.

Thiên Ma Ký là quyển sách ghi chép sự tích về thiên ma đại chiến chín ngàn năm về trước. Sư phụ của chàng đã cất nó trong thư phòng, không cho bất kỳ ai đυ.ng vào. Sách mà chưởng môn phái Tiêu Dao cất giữ, sao có thể là đồ giả.

Nàng giật lại cuốn sách trong tay chàng: "Thật mà, chàng đừng xem Thiên Ma Ký nữa, ta sẽ đưa chàng Sơn Hải Kinh. Sư phụ ta đã ký lục tất cả sự tích từ thiên địa sơ khai, thần tộc, ma tộc, thượng cổ thần thú vào đó. Người đã tặng nó cho ta, do ta lười quá nên không muốn xem.”

Tử Vân dùng thuật biến ra Sơn Hải Kinh đưa Lạc Phong.

Chàng e ngại nhận lấy quyển sách, lật ra xem vài trang thì đã kinh ngạc với những ký lục ghi chép trong đó. Đây quả thực là trân tàng mà chàng muốn tìm kiếm bấy lâu nay.

"Đi một canh giờ thôi đó nha.”

Lạc Phong ngại ngùng cất quyển sách vào áo, chàng cảm thấy như hy sinh bản thân để trao đổi. Dù trên mặt không nguyện, nhưng trong lòng lại không từ chối tiểu cô nương nhiệt tình này.

Tử Vân thấy chàng đồng ý, liền nắm tay kéo chàng ra ngoài chơi. Tay chàng vừa to vừa thô, nàng phải dùng hai tay mới nắm được hết một bàn tay của chàng.

___

Tam Tinh Trấn thực sự rất đông vui náo nhiệt, các tiểu bản hàng rong khắp nơi, phía trước còn có biểu diễn phun hỏa, tỉ thí võ công,..

"Lạc Phong mua cái này đi.”

Nàng chỉ vào gian hàng bánh ngọt tứ sắc ngũ thái, nào là bánh Quế Hoa, bánh Quý Phi, bánh lục đậu, bánh Đậu Sa,... mỹ vị nhân gian chính là muôn màu muôn sắc đến thế.

"Đẹp quá" Nàng tròn mắt mãi ngắm các điểm tâm được bày bán.

Thấy nàng thèm ăn đến vậy, chàng lấy tiền nang ra đưa nàng: "Nàng muốn ăn thì cứ mua đi.”

"Lão bản, ta lấy mỗi thứ một cái.”

Thấy nàng vui như chú thỏ con, chàng không kiềm được nở ra nụ cười ngọt như đường mật.

"Ngọt quá” Nàng đưa bánh Quế Hoa mà mình đã cắn một miếng lên tận môi Lạc Phong. Nàng thấy miếng bánh này rất ngon ngọt nên chỉ đơn thuần muốn chia sẻ nó với chàng.

"Chàng ăn thử đi.”

Lạc Phong hơi thẹn thùng nhưng thấy nàng nhiệt tình như vậy, chàng cũng không nỡ chối từ. Dẫu sao bánh cũng đưa tận miệng, chỉ cần há ra là ăn được, thế thì đừng bỏ lỡ.

"Ừ ngọt lắm.”

Tử Vân đứng trong khoảng cách rất gần, hễ có cơ hội là nàng lại ngắm nhìn dung mạo tuấn mỹ ấy. Nàng ngây thơ sờ vào đôi tai chàng: "Lạc Phong à, sao tai chàng đỏ thế?"

Nàng đứng gần như thế, lại tiếp xúc thân thể loạn xạ. Tim chàng đập liên hồi, đôi tai ngày càng ửng đỏ, chàng luống cuống quay qua đằng sau, ôm lấy trái tim tự nhủ: "Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh.”

"Chàng sao thế?" Tử Vân chạy đến trước mặt Lạc Phong, chàng lúng túng lại quay sang chỗ khác.

Chàng sợ hãi đưa tay ra phía sau cản lại: "Đứng yên.”

Lạc Phong cần phải bình tâm lại, thời khắc này chàng thực sự rối bời không biết phải làm sao. Đối mặt với một cô nương phóng túng như sói, không thủ quy tắc, nhưng thiên tính lại ngây thơ như trời, nói đạo lý thì nàng không hiểu, giảng đạo lý thì chàng cũng lười.

Lạc Phong giữ thân như ngọc suốt bao năm qua, chẳng động lòng với bất kỳ nữ nhân nào, chàng cũng không muốn lãng phí thời gian vào tình cảm trai gái.

Chàng thi phép không cho Tử Vân đến gần bản thân quá năm bước.

Hễ nàng lại gần là luồng phép đẩy nàng ra sau: "Chàng làm gì thế? Sao ta lại bị đẩy ra."

"Nàng giữ khoảng cách nam nữ cho ta" Chàng phất tay áo bỏ đi, Tử Vân chỉ có thể làm nũng lẽo đẽo theo sau như chú mèo con.

___

Đi được một đoạn đường thì chàng đứng lại, thu hồi thuật chú. Nàng mãi nhìn đông ngó tây nên va mặt vào tấm lưng vững chắc của chàng.

"A… Lạc Phong" Nàng xoa mặt trách mắng.

Chàng cẩn thận quan sát xung quanh, vẻ mặt bỗng chốc hóa nghiêm trọng. Chàng lo lắng kéo Tử Vân lại gần.

"Không phải nàng nói đã dùng hết hai lần pháp thuật rồi sao. Hãy đi sát bên ta, ta cảm nhận được một luồng tà khí rất huyền bí, lúc ẩn lúc hiện. Kẻ này có lẽ không đơn giản.”

"Là chàng cho phép ta lại gần đó nha.”

Lạc Phong bất lực than thở: "Điểm mấu chốt mà ta nói là có tà khí, là tà khí. Nàng đừng mãi suy nghĩ lung tung, ta không phải là loại nam nhân…. tùy tiện như vậy đâu.”

"Sao cũng được. Chàng đừng có làu bàu mãi như thế, ta nghe không hiểu đâu" Hai tay Tử Vân nắm lấy cánh tay chàng, đầu tựa vào cánh tay gần đến cổ vai.

Lời cần nói thì chàng cũng nói cả rồi, điểm không thông thì chàng đành xem nàng như mèo con thích lẽo đẽo bên chủ.

"Thực ra nàng là người ở đâu?" Đây là câu hỏi mà Lạc Phong rất muốn biết, chàng có muôn vàn nghi vấn về lai lịch của Tử Vân.

"Ta là người tu tiên trên Linh Sơn. Ta sống ở đó hơn năm trăm năm rồi, hằng ngày chỉ trò chuyện cùng Kỳ Lân và các tiểu động vật. Sư phụ ta là một tiên nhân có công pháp rất lợi hại. Ta còn có một gia gia, người rất khả ái, nghịch ngợm giống y như ta. Ta sống trên tiên sơn, không phải tu luyện thì là bế quan, cuộc sống rất là vô vị, đến một người bằng hữu ta cũng không có.”

Giọng nói nàng ngày càng u buồn, trầm lặng. Hóa ra phía sau tính cách rực rỡ đó, nàng cũng là một người chứa chấp nhiều tâm sự trong lòng.

Lạc Phong biến ra một con thiên chỉ hạc, tặng nó cho nàng: "Nàng hãy giữ lấy, sau này về Linh Sơn rồi, nếu nàng thấy buồn chán, có thể lấy nó ra để trò chuyện với ta.”

___

[Khách Quán]

Đêm nay Tử Vân vẫn không thể chợp mắt. Nàng chống cằm nằm ngửa trên giường, ngắm nhìn con thiên chỉ hạc tỏa lam quang bay lập lờ giữa không trung.

Nàng không muốn quay về Linh Sơn nữa, trần gian muôn màu mới là cuộc sống mà nàng ao ước bấy lâu.

Dẫu sư phụ và gia gia có trọng phạt, có la mắng thì nàng cũng không muốn quay về. Nàng quyết định đi theo trái tim mình, huống chi ở đây có Lạc Phong. Nàng không về, đánh chết cũng không về.