Chạy Trời Không Khỏi Nắng

Chương 4: “Tôi uống phải rượu bị người ta hạ thuốc, em phải đi sao, Kiều Kiều”

Giây tiếp theo cánh tay liền bị Quý Tương Nghi gắt gao nắm lấy, đối phương lôi kéo đem hắn túm tới toilet rồi cách đó không xa , Mạnh Kiều nhìn Quý Tương Nghi đem bản nhắc nhở đang tiến hành sửa chửa của toilet đá đi sau đó đóng sầm cửa, Quý Tương Nghi nhấc chân đá cửa phòng, còn không quên khóa cửa.

Lực độ cánh tay của Quý Tương Nghi thực mạnh, giống như đồng thiết, cho dù bị áo khoác bao vây lấy cũng có thể cảm nhận được lực lượng bên trong. Mạnh Kiều rõ ràng nhận thấy được Quý Tương Nghi trước mắt đã không phải là cậu bạn học có tính lừa gạt trong trí nhớ kia.

Lòng bàn tay Quý Tương Nghi vuốt ve cổ áo Mạnh Kiều, lòng bàn tay một đường hướng vào bên trong lưu luyến, bàn tay ấm áp trực tiếp bao trùm lên sau cổ Mạnh Kiều, mang theo trấn an mà xoa bóp vài cái, tiếng nói trầm thấp lộ ra ý cười chế nhạo, tiếng cười kia làm Mạnh Kiều cảm thấy sởn tóc gáy.

"Kiều Kiều, em muốn chạy đi nơi nào?"

Làn da ngăm đen của Mạnh Kiều đều lộ ra ửng hồng không bình thường, yết hầu hắn khô ráo, trên môi còn có dấu cắn kết vảy ,trên khuôn mặt kiên nghị che kín kháng cự cùng chán ghét cùng quyết tuyệt đối với Quý Tương Nghi .

Đột nhiên đẩy tay nam nhân ra, mày Mạnh Kiều nhíu chặt, nhìn thẳng vào hắn nói, "Quý Tương Nghi, tôi không nghĩ muốn cùng anh có bất luận liên quan gì nữa, anh buông tha tôi đi, được không?"

Mạnh Kiều cho rằng dựa theo tính cách của Quý Tương Nghi tuyệt đối sẽ không dễ dàng đồng ý với yêu cầu của mình, nhưng không nghĩ tới đôi tay Quý Tương Nghi nâng lên cao, lui lại phía sau mấy bước, cùng Mạnh Kiều tạo ra khoảng cách liền đứng yên, nghiêng đầu mặt lộ vẻ vô tội tươi cười, "Có thể a, anh đồng ý với em."

Nam nhân cường tráng kinh ngạc vài giây, không chút nghĩ ngợi liền muốn kéo cửa ra mà chạy, chính là khi ngón tay vừa mới đυ.ng tới bắt tay của cửa phòng, hắn liền nghe thấy thanh âm phía sau lảo đảo như động tĩnh té ngã .

Khẽ cắn môi, hắn không muốn mình vì mềm lòng nhất thời mà phiền lòng về sau, nhưng mà Quý Tương Nghi giống như đã hoàn toàn bắt chẹt mệnh của Mạnh Kiều.

"Kiều Kiều, em thật sự phải đi sao? Anh uống phải rượu, bên trong…… Bị người ta hạ dược."

Trên mặt trắng nõn của Quý Tương Nghi lộ ra ửng hồng, đầu lưỡi chống vách trong khoang miệng liếʍ mùi máu tươi, miễn cưỡng bảo trì trấn định, ánh mắt vẫn thanh tỉnh sắc bén như cũ nhìn chằm chằm phía sau lưng Mạnh Kiều , thanh âm lại ra vẻ khàn khàn suy yếu nói, "Anh hiện tại thật là khó chịu, em đi rồi, anh chỉ có thể một mình chịu đựng đi…… Em thật sự, phải đi sao, Kiều Kiều?"

Quý Tương Nghi luôn là am hiểu đắn đo trong nhất cử nhất động của như vậy như vậy, thành thạo đoán được hết thảy, như tất cả mọi chuyện đều ở trong sự khống chế của anh. Mạnh Kiều ăn qua mệt như vậy, hắn cắn răng, nắm chặt lòng bàn tay như muốn báo cho chính mình là không cần lại mềm lòng, tạm dừng chân lại muốn nâng chân bước lên trước.

Phía sau đột nhiên lại truyền đến một tiếng-- rầm -- kịch liệt động tĩnh, là thanh âm động tĩnh kính vỡ vunh, mảnh nhỏ rơi xuống trên mặt đất. Quý Tương Nghi chống răng lên hàm , nhíu mày phát ra một tiếng kêu rên.

【Lời tác gia muốn nói: 】

Qúy tổng quỷ kế đa đoan ....

Lão quý tuy rằng là từ đầu đến đuôi chính là kẻ điên hỗn trướng còn am hiểu lợi dụng sự thiện lương mềm lòng của bà xã, nhưng tuyệt đối là một người chồng yêu thương bà xã mình, tin tưởng tôi nhaaaa ( ∗❛ั∀❛ั∗ ) ✧*.