Mười ngày sau đó, đêm hôm nào Diệp Thần Vũ cũng bắt anh uống thuốc rồi đè ra làʍ t̠ìиɦ. Cứ như thế, Ngân Kỳ cảm giác mình chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần. Nhưng đổi lại, mỗi lần làʍ t̠ìиɦ xong hắn cho anh nằm trên giường bệnh nghỉ ngơi, cho anh ăn cháo loãng, truyền cả dịch dinh dưỡng để nhanh hồi phục sức lực. Gần như là hắn nới lỏng cảnh giác.
Một buổi sáng như thường lệ, cho anh ăn cháo xong hắn sẽ rời khỏi nhà. Chỉ có mình anh ở trong ngôi biệt thự rộng lớn. Ngân Kỳ nằm trên giường bệnh, chân tay không có thứ gì trói buộc, sức khỏe hồi phục hoàn toàn, hơn nữa anh không bị nhốt dưới tầng hầm, cửa phòng không bị khóa. Như vậy, anh hoàn toàn có thể chạy trốn.
Ngân Kỳ xuống giường, lấy ra trong tủ bộ quần áo thường ngày của Diệp Thần Vũ để mặc. Anh mở cửa phòng rồi chạy một mạch ra cửa chính. Nhưng cửa chính thì lại bị khóa. Ngân Kỳ loay hoay tìm kiếm được một thanh kim loại mảnh, dùng nó để mở khóa cửa. Đây là một trong những kĩ năng cơ bản mà cảnh sát cần có nên Ngân Kỳ đã luyện tập một cách thành thạo.
Tách! Chốt mở rồi. Ngân Kỳ nhanh chóng chạy ra khỏi biệt thự. Ban ngày, tia sáng chiếu tới làm anh không quen nên phải nheo mắt một lúc lâu, bởi vì vừa nhìn tờ lịch thì phát hiện mình đã bị Diệp Thần Vũ giam cầm hơn một năm.
Anh nhớ là nhà anh và sở cảnh sát cách nơi này một đoạn khá xa. Không thể cầu cứu hay trốn vào nhà người dân được. Anh phải đi bộ một đoạn dài đến sở cảnh sát. Nhưng khi đang đi trên hè phố, anh thấy một chiếc xe đứng đỗ và anh nhận ra chiếc xe này, chính là xe của Diệp Thần Vũ. Bỗng nhiên cửa xe mở, hắn bước ra.
Ngân Kỳ cúi gằm mặt xuống, kéo mũ áo lên che kín đầu rồi lặng lẽ bước đi như thường. Cả hai đi ngược chiều nhau. Khi lướt qua nhau, Diệp Thần Vũ bỗng chốc ngoảnh đầu lại nhìn anh. Ngân Kỳ trong lòng lo lắng hy vọng hắn không phát hiện ra.
"Thiếu gia, ngài nhìn gì vậy?"
Vệ sĩ gọi, Diệp Thần Vũ liền quay đầu lại nói:"Không có gì. Đi thôi."
Hai người quay mặt đưa lưng về phía nhau mỗi người một hướng đi. Dường như hắn không có phát hiện gì, Ngân Kỳ trong lòng nhẹ nhõm chạy vội đi. Mà Diệp Thần Vũ vừa đi vừa nhoẻn miệng cười gọi điện thoại cho ai đó.
Vừa chạy Ngân Kỳ phát hiện trong túi quần của Diệp Thần Vũ có mấy tờ tiền mệnh giá tương đối lớn. Anh bắt taxi đến sở cảnh sát.
Vậy là thoát rồi...
Ngồi trên xe Ngân Kỳ thở phào nhẹ nhõm khi nghĩ mình đã thoát khỏi Diệp Thần Vũ và bây giờ phải đến sở cảnh sát tố cáo tội ác của hắn. Nhưng... anh đã nhầm.
Đi một lúc thì xe dừng lại hẳn. Anh trả tiền xong bước ra thì kinh ngạc cộng với lo sợ.
Nơi anh đứng không phải sở cảnh sát mà là biệt thự của Diệp Thần Vũ...
Anh ngoảnh đầu nhìn sang thấy người lái xe kia bước ra và thận trọng cúi đầu:"Thiếu gia!"
Người đang bước tới không ai khác là Diệp Thần Vũ.
"Làm tốt lắm! Lui đi!" Hắn vẻ mặt không cảm xúc nói với người lái xe kia nhưng ánh mắt lại nhìn anh chằm chằm.
Người lái xe kia đáp "Rõ" rồi rời đi. Còn hắn thì không nhanh không chậm bước chân về phía anh.
Phịch! Ngân Kỳ mặt cắt không còn một giọt máu, hai chân mềm nhũn ngã rồi xuống mặt đất.
Hắn càng bước tới anh càng hoảng sợ, sợ đến mức không thể đứng dậy và chạy đi được, hai tay và chân liên tục với ra phía sau.
"A..." Nhưng không được bao lâu thì tóc bị hắn túm lấy và kéo mạnh lên.
"Có phải mấy ngày nay tao đối xử tử tế với mày một chút thì mày quên cả thân phận rồi hả?" Giọng nói được thốt ra mang theo hàn khí bức người.
"Xin lỗi... tha cho tôi..." Tóc bị kéo lên, da đầu đau đến mức như bị tróc một mảng, Ngân Kỳ run rẩy cầu xin.
Diệp Thần Vũ không nói lời nào lập tức nắm tóc rồi kéo anh xuống tầng hầm.
Hắn lấy dao cắt sạch bộ quần áo trên người anh, dùng dây thừng trói chặt hai tay ra sau lưng.
Ầm! Hắn xách cổ áo anh lên rồi xiết chặt tay đánh một quyền lên mặt anh.
Ngân Kỳ mặt lệch sang một bên, khoé môi rỉ máu nằm bất động trên sàn.
"Xin lỗi..."
Thực chất Ngân Kỳ chẳng có lỗi gì cả nhưng anh không biết nói gì khác ngoài câu này, cũng biết hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh.
Ầm!
Hắn tiếp tục đánh thêm một quyền, đánh đến mức anh có thể nghe được tiếng khớp hàm vỡ vụn, đánh đến mức hai gò má anh sưng tím lên, mặt mũi toàn máu và nước mắt.
"Khụ... khụ..." Anh nhổ ra một lượng máu tươi cùng với ba chiếc răng hàm bị đánh gãy...
"Chạy trốn, còn định tới sở cảnh sát khai báo. Mày giỏi lắm!"
Hắn dẫm chân lên bụng anh, sắc mặt hắn bây giờ rộ rõ từng cơn phẫn nộ.
Anh yếu ớt nhìn lên hắn không thể nói chuyện. Trong miệng toàn là máu tươi, hai hàm răng bị đánh tới mức tổn thương nghiêm trọng. Hơn một năm qua số lần anh bị hắn tra tấn rất nhiều. Nhưng suy cho cùng, những lần bị hắn tay không đấm đá là đau đớn nhất, đau hơn cả lúc bị hắn dùng roi da, gậy sắt đánh. Hắn tàn ác xuống tay bao giờ cũng để lại vết thương nghiêm trọng cho anh. Nhưng hắn chưa đánh đến mức khiến mặt mũi anh biến dạng là may rồi...
Máu từ trán chảy xuống mắt làm nhoè đi tầm nhìn, anh lại run rẩy khóc.
Hắn đánh tay không đến chán rồi thì lôi ra đủ thứ hình cụ tra tấn.
Đầu tiên hắn ấn đầu anh vào chậu nước đá, ép anh tỉnh táo lại. Tiếp theo hắn lấy ra dụng cụ bấm kim đặt lên đầu ngực anh rồi ấn xuống!
"Aaaaa..."
Xoẹt! Một cây kim xuyên qua đầu ngực, máu liên tiếp thành từng dòng chảy xuống.
Ngân Kỳ gào thét thảm thiết nhưng hắn vẫn thản nhiên xỏ kim lên đầu ngực còn lại...
"Đ... đừng... v...an xin cậ...u..."
Hắn tàn ác bấm kim đến nát hai đầu ngực, thậm chí còn đặt dụng cụ bấm kim lên hạ thân của anh.
Ngân Kỳ vô lực, nước mắt chảy đầm đìa. Anh tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
"AAAAAA!"
Ngay cả vùng nhạy cảm nhất, điểm yếu nhất của nam nhân mà hắn cũng không tha. Đầu dương v*t của anh bị mười mấy mũi kim đâm xuyên qua!!!
Đau đến mức khiến anh chỉ muốn đập đầu xuống đất chết luôn đi!
Chưa dừng lại, hắn lấy ra con dao mổ. Một tay túm chặt lấy mắt cá chân của anh, một tay cầm dao đặt ở đầu gối. Anh run sợ nhìn hắn, miệng mấp máy nhưng không thốt ra được từ nào.
Roẹt! Lưỡi dao lia xuống một nhát, máu ào ào chảy ra. Hắn lập tức cắt đứt hai dây chằng ở cả hai đầu gối anh...
"Để xem qua một thời gian mày có nghe lời giống một con chó không? Làm tốt khiến tao vui lòng tao sẽ nối lại dây chằng cho mày!"
Ngân Kỳ đau đớn đến mức bất tỉnh lúc nào không biết. Hắn nhíu mày lấy điện thoại gọi, giọng bực tức.
"Chúng mày lại tới hϊếp gã cảnh sát này cho tao. Bảy người không thành vấn đề, đừng làm nó chết là được! Tới ngay đi!"
Vậy là Ngân Kỳ lại phải chịu sự dày vò của bảy gã nam nhân trong gần mười tiếng đồng hồ thì mới kết thúc. Từ đó cuộc sống của anh nhục nhã hơn cả một con chó, bị đối xử tàn nhẫn hơn lúc trước. Trong suốt ba năm thì có ba lần anh bị tra tấn tới mức suýt chết.
Lần thứ nhất là suýt chết cóng trong phòng lạnh. Lần thứ hai là lúc bị năm người đàn ông thay phiên nhau cưỡиɠ ɧϊếp. Lúc đó chúng trói chặt hai tay, nhét khăn kín miệng và đè đầu anh xuống sàn nhà. Bị ép nằm sấp với một lực lớn đè lên người khiến anh bị tức ngực, hai lá phổi cũng bị ép xuống. Lúc đó cực kì khó thở, do anh gắng sức hít thở lấy khí hơi quá mức nên suýt nữa vỡ huyết quản mà chết. Lần thứ ba, vào đêm khuya, khi Diệp Thần Vũ uống rượu say, hắn phát bạo lên cơn đập đầu anh mấy phát xuống sàn đá rồi thản nhiên bỏ đi. Máu chảy bê bết trên đầu, anh trút tí sức lực cuối cùng bò theo nắm lấy hắn xin hắn băng bó vết thương lại. Hắn quát lên rồi hung hăng đá anh văng xa đập mạnh vào tường rồi bỏ đi. Máu không ngừng chảy ra ở trên đầu, xương cột sống cũng bị gãy mất do cú va đập mạnh. Lúc đó thiếu chút nữa anh cũng đã chết vì mất máu...
Quãng thời gian trôi qua dài đằng đẵng, anh đã sống cuộc sống địa ngục như thế. Cuộc sống tù túng, nhục nhã, đau thương không biết đến khi nào mới được giải thoát...