Sai Lầm Trong Quá Khứ

Chương 13

"A..."

Một tia lạnh lẽo kí©ɧ ŧɧí©ɧ vết thương đang chảy máu, Ngân Kỳ khẽ phát ra tiếng rêи ɾỉ non trong vô thức tỉnh lại.

Ngân Kỳ chớp mắt ngơ ngác nhìn người trước mặt. Không ngờ Liêu Phong đang ngồi xuống hai tay cầm lọ thuốc và thoa lên vết thương cho anh.

"Xin lỗi nhé... tôi sẽ cẩn thận hơn..." Liêu Phong vội nói.

Ngân Kỳ cảm thấy Liêu Phong không giống như lúc đầu gặp, tính cách hung hãn hơn. Nhưng dù sao thì ở đây anh cũng nhận được chút đồng cảm từ anh ta... Không biết có phải do vết thương rất đau rát hay không mà Ngân Kỳ rất nhạy cảm cả về cảm xúc lẫn cơ thể. Hai mắt anh lại rưng rưng chực để khóc.

Liêu Phong vẫn đang nhẹ tay thoa thuốc cho anh. Tất cả vết thương của anh đều được thoa một ít thuốc mỡ lạnh nên máu đã ngừng chảy, chỉ duy nhất hạ thân vẫn còn vết bầm tím và rướm máu...

Liêu Phong gượng nói:"Phiền cậu... mở rộng chân ra..."

Không riêng gì Liêu Phong mà bản thân anh thấy rất rất xấu hổ đến mặt mày đỏ bừng đến tận mang tai...

Ngân Kỳ nằm ngửa, trên đầu quấn một lớp băng y tế, hai tay đã được cởi trói, những vết bầm tím ứ máu in hằn trên cổ tay. Anh khẽ đem hai chân mở rộng ra để Liêu Phong thoa thuốc ở hạ thân, mặt ngoảnh sang một bên, hai mắt nhắm chặt lại...

"Xong rồi." Một lát sau, Liêu Phong nói.

Ngân Kỳ mở mắt ra nhưng vẫn không dám nhìn thẳng vào Liêu Phong, nhỏ giọng nói:"Cảm... cảm ơn anh..."

Liêu Phong:"Không có gì."

"Lát nữa... nhị thiếu gia sẽ quay trở lại... nên..." Liêu Phong ấp úng nói, sắc mặt khó xử.

Ngân Kỳ rũ mi đáp lại:"Ừ... không sao đâu, chịu đau nhiều sẽ quen. Anh... lo lắng cho tôi sao?"

Liêu Phong bối rối không biết nói gì.

Ngân Kỳ nói tiếp:"Anh trai tôi thế nào rồi..."

"Anh... anh cậu đã mất hết kí ức về cậu... hiện tại đã chuyển tới nơi khác sống và làm việc rồi..."

"Vậy à..."

Ngân Kỳ khẽ đáp rồi cúi mặt xuống, trên khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc gì cả.

Liêu Phong cảm thấy Ngân Kỳ rất kỳ lạ. Tính mạng bây giờ của anh do Diệp Thần Vũ định đoạt, nay sống mai chết không biết được sẽ ra sao. Vậy mà anh còn tâm trạng hỏi tình hình của người khác...

Yên tĩnh được không lâu thì Diệp Thần Vũ bước vào. Khuôn mặt hắn lạnh nhạt đến đáng sợ.

Liêu Phong thấy hắn vội vàng cúi đầu rời đi. Hắn bước lại gần về phía anh. Thấy hắn, Ngân Kỳ run rẩy co ro không tự chủ được mà cuộn mình lui về một góc tường.

Cách! Diệp Thần Vũ ném ra một vật gì đó.

Ngân Kỳ ngơ ngác nhìn chiếc hộp nhựa lăn lông lốc về phía mình.

Hắn nói:"Trong đó là mười viên thuốc kí©ɧ ɖụ©. Mày có hai sự lựa chọn. Một là trong mười ngày tới, mỗi ngày uống một viên rồi ngoan ngoãn để tao 'làm'. Hai là ngay bây giờ tao sẽ gọi mười gã tới 'chơi' chết mày."

Ngân Kỳ nghe xong lập tức rùng mình, cơ thể càng run mạnh hơn.

Mãi không thấy anh lên tiếng, hắn nhíu mày quát:"Trả lời!"

"T... tôi... tôi chọn... một..."

"Vậy thì mau uống thuốc đi!"

Hai tay run rẩy cầm lọ thuốc lên, anh mở nắp lấy ra một viên thuốc con nhộng. Do dự một lúc cuối cùng anh đành phải mở miệng nuốt chửng viên thuốc đó vào bụng.

Vài phút sau thuốc phát huy tác dụng mạnh. Cơ thể anh nóng bừng bừng như lửa đốt, đặc biệt côn th*t ở giữa hai chân không tự chủ được dần ngẩng cao đầu. Thế nhưng, hắn lấy ra khóa dương v*t.

Click! Âm thanh của khóa dương v*t bằng kim loại vang lên, du͙© vọиɠ của anh bị kìm hãm.

"A... Ah..." Ngân Kỳ đổ mồ hôi chật vật vặn vẹo cơ thể nhưng cơ thể vẫn ngứa ngáy khó chịu. Không biết làm gì, anh run run khẽ ngẩng đầu nhìn hắn.

Diệp Thần Vũ sắc mặt không biểu tình, lạnh lùng nói:"Dùng miệng làm cho tao xuất ra trước còn không thì đừng nghĩ đến chuyện được giải thoát!"

Ngân Kỳ quỳ giữa hai chân hắn, tay chầm chậm kéo khóa quần tây và kéo qυầи ɭóŧ của hắn xuống. Lập tức côn th*t vĩ đại hiện ra trước mắt anh trong trạng thái bán cương. Sắc mặt Ngân Kỳ cả kinh, run rẩy nuốt xuống cổ họng một ngụm nước bọt...

côn th*t của hắn vừa cứng vừa dài, chắc chắn sẽ đâm nát cổ họng của anh...

Ý nghĩ vừa thoáng qua, hắn hung hăng nắm tóc rồi ấn đầu anh vào hạ thể của mình.

Lần đâm vào đầu tiên anh đã thấy đau đến mức khó chịu muốn nôn nửa. Hắn rút ra rồi lại đâm sâu vào cuống họng, sau mấy lần như vậy hắn dừng lại nói:"Dùng miệng của mày đi!"

côn th*t của hắn rất lớn miệng anh thì nhỏ, dĩ nhiên không thể ngậm hết được. Ngân Kỳ khổ sở dùng lưỡi liếʍ đầu quy sau đó đến phần thân cuối cùng là gốc. Anh vừa làm vừa run đến mức hai hàm răng va đập vào nhau.

Hắn nói:"Nếu mày để lại dấu răng trên dương v*t của tao, tao bẻ hết răng của mày!"

"Hức..."

Hắn làm sao có thể biết Ngân Kỳ đang chịu cực khổ thế nào. Nhiệt độ cơ thể tăng, những vết phiếm hồng nổi lên, côn th*t bị giam trong khóa kim loại kia vẫn không ngừng ngẩng cao đầu. Nhưng không thể xuất ra, anh cảm giác như côn th*t của mình trướng đến mức sắp nổ tung!

Phía trên, khoang miệng anh lại bị cự vật vĩ đại của hắn tra tấn đến mức hít thở cũng khó khăn. Đôi mắt anh sớm đã ướŧ áŧ, cơ thể cũng phủ một lớp mồ hôi.

Anh đang suy nghĩ không biết có nên mở miệng cầu xin hắn không nhưng vừa lúc hắn xuất ra một cỗ dịch thể nóng bỏng vào cổ họng anh.

"Nuốt hết! Đừng có để một giọt chảy ra làm bẩn quần áo của tao!"

Ngân Kỳ liền ngậm chặt miệng nhưng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhớt nháp, mùi hôi nồng nặc làm cổ họng anh phi thường khó chịu, yếu hầu lên xuống mấy lần muốn mở miệng nôn ra toàn bộ. Anh phải dùng hai tay bịt chặt mũi và miệng lại, nhắm mắt rồi lập tức nuốt ực chỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ đó xuống cổ họng.

"Hộc... hộc..."

Ngân Kỳ nằm vật ra đất há miệng kịch liệt thở dốc. Cũng may Diệp Thần Vũ giữ lời mở khóa dương v*t cho anh. Anh rêи ɾỉ xuất ra.

Sau khi xuất tinh, anh gần như cạn kiệt sức lực. Nhưng thể lực của Diệp Thần Vũ lại tốt đến kinh người.

Hắn quỳ thẳng hai chân xuống, lật anh nằm sấp rồi dùng sức tách hai bắp đùi của anh. Hắn đem cự vật thô cứng mạnh mẽ cắm vào trong hậu huyệt chật hẹp của anh.

Phập! Hậu huyệt phiếm hồng lập tức rách ra thê thảm, từng giọt máu tí tách chảy xuống sàn.

Ngân Kỳ gào khóc kêu lên, hay tay liên tục cào xuống sàn bê tông cứng như đá đến mức gãy móng tay rồi chảy máu.

Diệp Thần Vũ nhếch miệng cười mỉa mai:"Cũng đâu phải lần đầu nhỉ? Sao cái lỗ của mày vẫn đóng chặt thế?"

Hắn không nghe được câu trả lời, chỉ có tiếng rêи ɾỉ thống khổ của anh. Hắn vẫn liên tục chuyển động hông, đem tính khí nóng như bàn ủi đâm hậu huyệt đáng thương kia. Hắn vốn cực kì căm ghét anh nhưng khi đem anh hành hạ dưới thân, ngắm nhìn bộ dạng khóc lóc đến thảm thương, nghe tiếng rêи ɾỉ đứt quãng của anh thì lại thích thú đến mê người. Hắn đột nhiên nảy sinh một suy nghĩ sẽ không để cho một ai khác chơi đùa cơ thể anh nữa, chỉ được mình hắn sở hữu mà thôi!!!

Hắn làm đến khi xuất ra thêm vài lần nữa mới dừng lại. Ngân Kỳ chân tay rã rời, kiệt sức nằm bất tỉnh.

Hắn mặc lại tây trang, ngồi tại chỗ nghỉ một lúc tiện thể hút vài ba điếu thuốc. Nhả ra một luồng khói trắng, hắn trầm mặc nghĩ ngợi. Hắn thừa nhận đối với anh đã nảy sinh du͙© vọиɠ. Hắn như một con mãnh thú không biết mệt mỏi, muốn ăn sạch con mồi ở trước mặt kia.

Một lúc sau hắn đã có thể hồi phục sức lực đứng dậy.

"Làʍ t̠ìиɦ với nam nhân cũng không tệ!"

...