Buổi trưa nấu chút cơm, sau khi ăn xong, nằm trong phòng khách ngủ một tiếng đồng hồ, sau khi tỉnh dậy lại tiếp tục đọc sách, đến khoảng sáu giờ, mẹ về nhà, vừa về đã nói: “Tô Đào, con nấu cơm đi.” Trong tay bà ta xách theo xương sườn và rau, bánh bao, Tô Đào nhanh chóng nhận lấy, nhìn thấy thịt heo và bắp cải, còn có khoai tây, cô nhanh nhẹn rửa rau, hấp bánh bao.
Hàn Tuệ Linh thấy vậy thì không nhịn được nói: “Không hổ là lớn lên ở nông thôn.”
Nghe vậy, tay Tô Đào đang cắt khoai tây cứng lại, không biết mẹ đang khen mình, hay là chê bai mình mình.
Cô nấu xương sườn kho, khoai tây thái sợi xào, và bắp cải xào, sau khi nấu xong, em trai cũng về nhà.
Mẹ lại chỉ đạo cô mau bưng đồ ăn lên.
Tô Yến Thành đeo cặp sách, về đến nhà, nhìn thấy Tô Đào mặc chiếc áo sơ mi trắng đó ăn, đeo tạp dề, trông chẳng ra làm sao, tóc hơi rối, trên trán đều là mồ hôi, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, lại nhìn món ăn phong phú tối nay, cậu biết cô đã nấu cơm, mẹ cậu tự xưng là người phụ nữ mạnh mẽ thời đại mới, dốt đặc cán mai về việc nhà, từ nhỏ đến lớn, cậu cũng chưa được ăn mấy bữa cơm nóng hổi.
“Yến Thành, về rồi sao, mau rửa tay ăn cơm.” Sau khi Hàn Tuệ Linh nhiệt tình nói xong, bà ta ghét bỏ nhìn Tô Đào một chút: “Con cũng mau rửa tay ăn cơm.”
Căn nhà có ba phòng và hai sảnh.
Có hai phòng vệ sinh.
Tô Đào đi vào phòng vệ sinh đối diện với Tô Yến Thành, rửa sạch tay, rửa mặt, quay lại trước bàn ăn, yên lặng ngồi xuống, cầm một chiếc bánh bao lên chậm rãi ăn.
Thức ăn ăn, hầu như cô đều không chạm tới.
Nhưng thấy bữa ăn này Tô Yến Thành đã ăn không ít.
“Yến Thành, ăn ngon sao? Vậy ăn nhiều một chút, đang là lúc cơ thể phát triển, nhất định phải ăn nhiều vào!” Hàn Tuệ Linh vui vẻ nói, bà ta chỉ quan tâm Tô Yến Thành, giống như trên bàn ăn không có Tô Đào.
Tô Đào cũng rất tự giác, cũng không lên tiếng, nhưng trong lòng cô vẫn thấp thỏm, không dám nhìn Tô Yến Thành một cái, đương nhiên ở trong suy nghĩ của cô, từ khi về đến nhà em trai cũng không nhìn cô một cái, rất lạnh nhạt với cô, cô cũng không hiểu, vì sao buổi tối em trai lại…
Điện thoại của mẹ vang lên, là ba gọi tới.
“Buổi tối anh lại không về ăn cơm, có phải ra ngoài với hồ ly tinh nào không.” Hàn Tuệ Linh quát nhẹ trước mặt hai đứa nhỏ.
Dường như đầu bên kia điện thoại đang giải thích.
Nhưng Hàn Tuệ Linh lại không nghe: “Đừng biện minh với tôi, lần trước tôi tới bệnh viện của anh, thấy anh và một y tá đang lăng loàn với nhau, Tô Minh, anh có liêm sỉ một chút được không? Anh đã bao nhiêu tuổi rồi, còn cùng gái trẻ…” Không chờ bà ta mắng xong, bên kia đã cúp điện thoại.
Hàn Tuệ Linh tức giận mắng: “Mẹ nó, không biết xấu hổ.” Sau khi buột miệng thốt, bà ta vội vàng nhìn con trai một cái, sau đó vuốt vuốt tóc một chút, thấp giọng nói: “Ăn cơm đi.” Sau đó đi vào trong phòng ngủ.
Tô Đào không ngờ mối quan hệ của ba mẹ lại tệ như vậy, cô vẫn luôn cho rằng gia đình mình ở thành phố rất hòa thuận.
Bỗng nhiên, Tô Yến Thành mở miệng nói: “Đây là cuộc sống của tôi, Tô Đào, tôi không nợ chị!” Nói xong lời này, Tô Yến Thành đứng dậy cũng đi vào trong phòng mình.
Lời nói này khiến Tô Đào ngây ngốc.
Cô chưa bao giờ cho rằng, em trai nợ cô.
Cuộc sống ở nông thôn của cô rất khổ cực, nhưng cô biết, không còn cách nào khác, ba mẹ đều có sự nghiệp của riêng mình, đó là vì kế hoạch hoá gia đình nghiêm khắc, không thể sinh hai con, nhưng bọn họ lại khao khát một đứa con trai, cho nên đã gửi cô tới nhà họ hàng nuôi trước… Cô cũng có thể thông cảm.
Cô thở dài một hơi, thu dọn bát đũa, bắt đầu rửa bát, dọn dẹp phòng bếp.