Tô Đào ăn xong bữa sáng, đầu tiên là rửa chén, thu dọn phòng bếp, tiếp theo là phòng khách, sau đó mới là phòng ngủ, căn nhà có ba căn phòng, hai phòng ngủ, một phòng làm việc, về sau cô sẽ ở tại phòng làm việc, cô đi bước vào phòng làm việc, thật là nhiều sách, nghe nói đều là sách của em trai, em trai đều đã xem xong hết rồi, cô lấy một quyển sách, là một quyển sách tiếng anh, cô chỉ biết được vài từ đơn tiếng anh, còn lại đều không biết.
Cô cẩn thận sắp xếp sách lên trên kệ sách, bắt đầu thu dọn phòng làm việc, phòng làm việc này rất lớn, thật ra chỉ cần thêm một cái giường, cô liền có thể ngủ lại đây, trước kia cô cũng nói với mẹ, cô không ngại, chỉ cần có thêm một cái giường nhỏ, cô liền có thể ngủ ở phòng làm việc, nhưng mẹ lại nói: “Con là không ngại, nhưng em trai con làm sao bây giờ? Con ngủ ở này,em trai con sẽ cảm thấy thế nào đây!”
Một câu nói đã đem Tô Đào thật xẩu hổ.
Cô thu dọn phòng làm việc thật tốt liền đi đến phòng ba mẹ, phát hiện cửa đã khóa lại, bỗng nhiên vang lên tiếng mẹ nói: “Đừng tùy tiện vào phòng ba mẹ, nếu thiếu thứ gì thì nói.”
Tô Đào có chút khó chịu cười khẽ.
Đi đến cửa phòng của em trai, cô cho rằng cửa cũng sẽ khóa, nhưng lại không nghĩ rằng có thể nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, cô là lần đầu tiên đi vào phòng em trai, thật sạch sẽ.
Vách tường màu trắng, khăn trải giường và vỏ chăn đều là màu trắng, ngay cả cái bàn học và tủ quần áo đều là màu trắng,thật không giống phòng của con trai.
Phòng này căn bản không cần thu dọn.
Chỉ có điều, trên giường có vứt một cái qυầи ɭóŧ màu xanh dương.
Cô chậm rãi tới gần giường, nhìn cái qυầи ɭóŧ này, chậm chạp không dám lấy, chẳng lẽ em trai để lại cho cô giặc?
Lúc còn ở nông thôn, cô giặt quần áo cho một người họ hàng, người nông thôn không quan tâm về việc đó cho lắm, ngay cả qυầи ɭóŧ cũng là vò vài cái là sạch, Tô Đào đã từng giặt qυầи ɭóŧ cho nam nhân bằng bộ giặt, nhưng cô thật ra không chú ý nhiều.
Nhưng là đối mặt qυầи ɭóŧ của em trai.
Chỉ vò với bột giặt hai ba lần, nhưng cô chậm chạp không làm được.
Cuối cùng, cô cũng rời khỏi phòng em trai, nhẹ nhàng đóng cửa, đi đến phòng khách, tìm cặp sách của mình, đọc sách. Là một quyển sách giáo khoa năm nhất cao trung, đây là sách mà cô từ mang quê đến.
Thành thật mà nói, nhìn vào sách ngữ văn cô còn hiểu, nhưng toán học thì rất nhiều thứ cô không biết nên hoàn toàn không hiểu.
Nhưng cô không dám xem TV, cũng không dám tùy ý làm loạn, đành phải cầm sách ngồi trước cái bàn, nhìn qua nhìn lại, không biết như thế nào lại ngủ, chợt nghe âm thanh mở cửa, cô đột nhiên ngồi dậy, nhìn thấy ba đã trở về.
Ba mặc một áo dài màu trắng, mang theo mắt kính gọng màu bạc, bộ dáng ôn tồn lễ độ, nói thật, em trai lớn lên đẹp như vậy, có một nửa công lao của ba.
Tô Minh thấy Tô Đào đang học, cười nói: “Đào Đào, ba trở về lấy văn kiện.”
Tô Đào thận trọng gật đầu.
Tô Minh đi vào phòng ngủ, đẩy cửa một chút lại đẩy không được, trên mặt xẹt qua sự xấu hổ, Hàn Tuệ Linh nay bị gì sao lại khóa cửa, nhìn lại con gái phía sau, ông nhíu mày, Hàn Tuệ Linh không cho cô con gái vào vì sợ trộm?
Ông cũng không có chìa khóa, xoay người, đi đến bên cạnh Tô Đào, thấm thía mà nói: “Đào Đào, mẹ con đối với con không có gì ý kiến gì đâu, con có chuyện gì cũng có thể tâm sự với mẹ, không cần ngại, tiếp xúc càng nhiều càng tốt.”
“Vâng.” Tô Đào gật đầu.
Tô Minh nhìn người con gái trước mắt vóc dáng giống vợ mình không khác lắm, đáy lòng có một tia tiếc nuối, hắn nhớ rõ trước kia vợ mình khi đi học, cô giống với Đào Đào hướng nội,yên tĩnh, nhưng thời gian qua đi, vợ mình bà càng ngày càng đanh đá, hơn nữa giữa hai người còn có một ít mâu thuẫ, thôi đừng đề cập đến.
Từ áo blouse trắng ông liền lấy ra tiền ra, rút 300 tệ mà đưa cho Tô Đào: “Cầm mà mua gì đó ăn.”
Tô Đào nhìn thấy tiền liền sợ không dám cầm lấy, cô trước nay chưa thấy nhiều tiền như vậy, liên tục lắc đầu: “Ba, con không cần, trong nhà tủ lạnh cái gì cũng có, con…….”
Tô Minh đem tiền nhét vào trong tay cô, còn nắm tay lấy cô mềm mại mà vô lực, nhẹ giọng nói: “Cầm, đừng cho mẹ con biết.” Ông cảm nhận được đôi tay như lụa, mềm mại, đúng là tay trẻ con, nhìn lại mặt Tô Đào ửng đỏ, thật giống tiểu hộ sĩ của bệnh viện mới tới, mỗi khi ông cùng những hộ sĩ nhỏ ấy nói chuyện trên mặt cũng là xẹt qua đỏ ửng.
Nhẹ nhàng xoa bóp tay Tô Đào, thế nhưng lại không đành lòng buông ra.
Tô Đào cho rằng ba đang cưng chiều mình nên cũng rất vui vẻ, không để ý việc ba xoa tay, vỗ về.
Mãi cho đến khi Tô Minh nhận ra ở nhà lâu quá, mới buông tay Tô Đào ra, vội vàng rời đi.
Tô Đào cầm 300 tệ trong tay, đáy lòng vì vậy mà vui vẻ, ba đối với cô thật tốt.
May mắn, trong nhà này vẫn còn ba yêu thương mình.