Câu Dẫn Anh Hàng Xóm Cách Vách

Chương 16: Cách một lớp quần jean (H)

Lúc này, bộ ngực áp vào miệng Uất Trì đã cứng lên, đặc biệt là hai hạt đậu phía trên, đã cứng như quả nho.

Sung huyết mê người.

Thường Lê cảm thấy như chính bản thân mình sắp bị mình trêu đùa đến chết.

Thân dưới của cô bắt đầu không yên, chớp mắt cô cúi người xuống, chạm vào cây bút trong tay người đàn ông.

Sau đó, sự đầy đặn của cô rời khỏi khóe miệng anh, anh dùng tay kia chạm vào bộ ngực đang hếch lên của cô.

Tay của người đàn ông có chút lạnh, chớp mắt liền đưa lên, Thường Lệ không nhịn được run lên.

Cô cắn môi, phát ra âm thanh quyến rũ: “Hừm... lạnh...”

Vì tiếng rêи ɾỉ của cô, Uất Trì không thể kìm nén cảm xúc điên cuồng trong lòng, bàn tay cầm bút của anh di chuyển.

Thân dưới của Thường Lê lập tức ngứa ngáy, nhất thời không nhịn được co rút.

Đôi mắt Thường Lê quyến rũn nhìn anh.

Hừm, khởi đầu tuyệt vời.

Thường Lê cầm lấy tay kia của anh vuốt ve lấy bầu ngực của mình.

Cô nắm lấy những đầu ngón tay mảnh khảnh của anh, vạch những vòng tròn trên ngực mình.

Xuay tròn.

Trong khi cô đang cầm tay anh di chuyển, cây bút mà người đàn ông đặt trên hạ bộ của cô cũng di chuyển.

Cây bút trượt qua lại, qua lại với những chuyển động nhẹ nhàng.

“Hừm...”

Thường Lệ khẽ nhíu mày.

Điều này thật tuyệt.

Cách một lớp quần jean.

Cùng là một công cụ, nhưng nó phụ thuộc vào việc được đặt vào tay ai.

Thường Lê ngứa quá, cô thực sự muốn cởi chiếc quần jean cản đường ra, chà xát vào tay anh.

Giống như đêm đó, trong tay người đàn ông đó.

Cô ngồi xuống hướng mông đối diện với tay anh, phía dưới không chịu nổi bắt đầu hợp tác với từng chuyển động của anh.

Đối mặt với cây bút, chà xát nó.

Tiến, rồi lùi.

Với sự chủ động hợp tác này, hơi thở nặng nề của người đàn ông trở nên hơn rõ rệt.

Cây bút trong tay anh bắt đầu tăng phạm vi, tần suất cũng tăng nhanh.

“Ừm... thật thoải mái...”

Thân thể Thường Lệ nhanh chóng căng thẳng, hạ thể ẩm ướt dù xuyên qua lớp vải cũng rất nhạy cảm.

Rất có cảm giác.

Trong lúc cọ bút, cô vô tình hay cố ý xoa xoa mu bàn tay anh.

Lúc này, bàn tay đang đè lên hạ bộ của cô mảnh khảnh mà hữu lực, khớp xương rõ ràng.

Đó là một bàn tay sẽ làm cho con người ta cảm thấy một trận ẩm ướt.

Thường Lê thầm nghĩ.

Cô rất muốn cầm lấy bàn tay này, kéo nó tiến sâu vào trong, vuốt ve tiểu huyệt của cô.

Nghĩ đến cảnh đó, Thường Lê cảm thấy đầu mình sắp cao trào.

Không chỉ thân dưới.

“Thoải mái...thật thoải mái…”

Thường Lê mở rộng hai chân ra, thẳng người về phía trước, trực tiếp dùng tay che hạ bộ của mình trên mu bàn tay.

Uất Trì cũng đến giới hạn không thể kìm lại.

Ngọn lửa du͙© vọиɠ không ngừng từ dưới bụng xông lên.

Anh không ngờ hôm nay cô lại phóng túng như vậy.

Hôm nay không có uống rượu.

Uất Trì trực tiếp rút tay lại, đặt cây bút lên bàn.

Giây tiếp theo, anh vươn tay nắm lấy tay người phụ nữ đặt lên dây kéo khóa đũng quần.

Uất Trì khẽ nâng cằm lên, mắt nhắm nghiền.

“Cởi đi.”