Thường Lê nghe vậy, đây không là chuyện gì?
Nếu phải làm, cô sẽ không hối hận.
Rốt cuộc, anh cũng rất ưu tú.
Những ngón tay thon dài của Thường Lê lần theo khóa kéo xuống chỉ trong một giây.
Uất Trì véo mông cô và đẩy cô về phía trước.
Trực tiếp ấn tiểu huyệt của người phụ nữ vào côn ŧᏂịŧ đang trương lớn của mình.
Âm thanh sột soạt của quần jean cọ xát với quần của một người đàn ông, vang lên càng rõ ràng trong văn phòng yên tĩnh.
Anh nhéo mông cô, từ từ di chuyển tới, lui, từ từ xoa, lại xoa.
“Hừ...”
Thường Lệ không nhịn được rêи ɾỉ.
Đôi mắt của Uất Trì đột nhiên chuyển sang bầu ngực đang đung đưa của cô, anh cúi đầu xuống, trực tiếp ngậm lấy hai chấm đỏ yêu kiều mê người kia.
“A...”
Quá bất ngờ không kíp phòng bị.
Khuôn mặt của Thường Lê bất chợt thay đổi, kêu rên thành tiếng.
Lực đạo của anh không nặng nề, không giống như sự thờ ơ của bạn trai cô chẳng phân biệt được nặng nhẹ.
Nói tóm lại, cô cảm thấy rất thoải mái, rất dễ chịu.
Sau khi ăn, anh vươn đầu lưỡi liếʍ hai hạt đậu đỏ.
Thuận theo chiều kim đồng hồ lại ngược chiều kim đồng hồ.
Thường Lê choáng váng , không biết phải làm gì khi bị đầu lưỡi ấm nóng của anh liếʍ láp.
Không thể không thừa nhận, người đàn ông quả thật rất có kỹ xảo.
Cô chưa bao giờ biết rằng liếʍ ngực lại cảm thấy thoải mái như vậy.
Hai hạt đậu của cô ngứa quá, ngứa quá.
Thường Lê căng thẳng, đôi tay nhỏ bé không tự chủ mà nắm lấy tóc anh.
Dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ nóng bỏng của côn ŧᏂịŧ bên dưới, tiểu huyệt của cô cũng không ngừng mở ra rồi thắt lại.
Mở ra, sau đó thắt lại.
Trong đầu cô đã tưởng tượng...
Bây giờ lưỡi của người đàn ông đã chạm vào tiểu huyệt của cô.
Rất nhẹ nhàng liếʍ, mυ'ŧ.
Dù sao, cô vẫn chưa bao giờ được một người đàn ông phục vụ bằng miệng.
Uất Trì tập trung liếʍ, véo mông và xoa nắn mông cô.
Thường Lê ậm ừ: “Mmmm...”
Côn ŧᏂịŧ của người đàn ông bắt đầu lớn hơn một chút.
Khi nó chạm vào tiểu huyệt của cô, cô rõ ràng cảm thấy cứng hơn.
Bên dưới của anh đã có thay đổi, điều đó chứng tỏ anh cũng rất thích thú.
Thường Lê bắt đầu chủ động vặn hông, đẩy, cọ xát với côn ŧᏂịŧ.
Uất Trì thở hổn hển nặng nề.
Cô gan lớn.
Thường Lê dường như còn hơn thế nữa.
Cô bắt chước kỹ thuật liếʍ dái tai của người đàn ông vào đêm hôm đó, cúi xuống liếʍ lấy yết hầu của anh.
Chiếc lưỡi hồng của cô liếʍ biết nặng biết nhẹ.
Quấn quanh yết hầu của anh như một con rắn.
“Uất tổng, anh thích không?”
Uất Trì vươn tay đỡ mông cô, không nhịn được nhéo cô một cái.
Cô học xấu.
Anh nắm lấy mông cô, để hạ thể cô va chạm với côn ŧᏂịŧ của mình.
Anh biết kɧoáı ©ảʍ khi cô thúc vào, không quá nhiều.
Vì vậy, khi cô ngồi xuống, anh cô ý đưa tay ra cào cấu.
Lặp đi lặp lại.
“A...ư ưʍ...”
Cách một lớp quần, xoa, thọc, ngoáy.
Tiểu huyệt bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt.
Thường Lê nhanh chóng cảm thấy dâʍ ŧᏂủy̠.
“Uh...a...a...a...đến rồi!”