“Ngươi có ý gì?”
Úc Cẩn khẽ cong khóe môi: “Chỉ là nhắc nhở Bát đệ, chớ có nghe người ta lừa gạt vài câu đã nhào về phía trước, bị người bán còn muốn kiếm tiền cho người ta.”
Tương Vương cười lạnh: “Không cần Thất ca châm ngòi ly gián!”
Việc đã đến nước này, hắn không đi theo Tứ ca lăn lộn, còn có thể quay đầu cậy nhờ lão Thất hay sao?
Lúc này dao động, mới là nực cười.
Úc Cẩn cười nhạt: “Nếu Bát đệ coi hảo tâm nhắc nhở thành châm ngòi ly gián, vậy coi như ta chưa nói đi.”
“Buồn cười!” Tương Vương hừ lạnh một tiếng, lướt qua Úc Cẩn đi nhanh vào trong.
Trong sảnh mùi rượu tràn ngập, hủ không không ít.
Chờ Úc Cẩn và Tương Vương trở về, lại uống thêm vài ly, Tề Vương liền nói: “ Thời gian ra ngoài đã không ngắn, cũng nên trở về rồi. Bát đệ, ngươi yên tâm, khi nào rảnh các ca ca lại đến thăm ngươi.”
Tần Vương cũng đặt ly xuống, cười nói: “Đúng vậy, Bát đệ nếu cảm thấy buồn phiền, cứ tùy thời phái người truyền tin cho đại ca là được.”
Chỉ có Lỗ Vương nấc cụt bất mãn nói: “Cứ đi như vậy ức?”
Trò cười của lão Bát hắn còn chưa xem đủ đâu, cứ đi như vậy quá hời cho lão Bát rồi.
Đừng nói lần sau còn tới, cho lão Bát thời gian điều chỉnh, lần sau thích ứng thân phận Quận vương rồi còn chê cười thế nào được?
Lỗ Vương rất có kinh nghiệm trong khoản này, dù sao hắn hiện tại đã dần dần thích ứng rồi……
Thục Vương lo Lỗ Vương khinh suất, duỗi tay giữ chặt cánh tay hắn: “Ngũ ca, đi thôi, trở về trễ còn phải giải thích với Ngũ tẩu.”
“Nàng ta dám!” Lỗ Vương trừng mắt, “Nam nhân đi ra ngoài uống rượu, đàn bà còn dám nói nhiều? Lục đệ, ngươi nếu không quản được Lục đệ muội, ca ca dạy ngươi, nữ nhân ấy à, đừng nuông chiều, bất chấp tất cả đánh một trận sẽ thành thật ngay.”
Thục Vương ha hả cười cười.
Gặp qua phồng má giả làm người mập, nhưng chưa thấy qua không biết xấu hổ như vậy. Nếu như chưa nhìn thấy Ngũ tẩu cầm dao phay rượt đuổi lão Ngũ đến kêu ngao ngao, hắn thật đúng là tin.
“Ta tiễn các ca ca ra ngoài.” Thấy mấy người muốn đi, Tương Vương lên tinh thần tiễn khách.
Mấy người đi đến cửa khách sảnh, Úc Cẩn dừng bước, quay đầu.
Những người khác cũng dừng lại theo.
“Thất đệ, sao lại không đi?” Tần Vương theo tầm mắt Úc Cẩn ngó lại, liền thấy chú chó lớn đang dùng hai chân trước quặp một cục xương cặm cụi gặm.
Khóe miệng mọi người đồng thời co quắp.
Úc Cẩn cũng có chút buồn bực.
Đồ không có tiền đồ này, bình thường ở trong phủ ăn cái gì cũng kén cá chọn canh, đến khi tới Tương Vương phủ, một cục xương cũng không nỡ bỏ.
“Nhị Ngưu, lại đây.”
Nhị Ngưu dừng động tác, cúi đầu nhìn cục xương đã gặm nửa, lưu luyến không rời chạy tới.
Úc Cẩn ghét bỏ nhíu mày: “Lau sạch dầu mỡ trên mõm ngươi đi.”
Nhị Ngưu há miệng nhìn trái nhìn phải, bỗng nhiên bổ nhào vào trên mu bàn chân Tương Vương.
Tương Vương theo bản năng muốn nhấc chân, liền nghe Úc Cẩn nói một tiếng: “Đừng nhúc nhích!”
“Bát đệ chớ có lộn xộn, coi chừng Nhị Ngưu cắn người.”
“Nó đang làm gì?” Toàn thân Tương Vương cứng đờ, cắn răng hỏi.
Không đợi Úc Cẩn giải thích, Lỗ Vương đã cười đến dậm chân: “Bát đệ, ngươi vậy mà không nhìn ra à, Nhị Ngưu dùng giày ngươi lau miệng đó.”
Tương Vương: “……”
Cũng may động tác của Nhị Ngưu lưu loát, rất nhanh liếʍ liếʍ đầu lưỡi xem như lau khô, lắc lắc đuôi với Úc Cẩn.
Úc Cẩn áy náy: “Bát đệ, thật là ngại quá, Nhị Ngưu gần đây không nghe quản giáo lắm ——”
Tương Vương nhìn chằm chằm lớp dầu mỡ rõ ràng trên mặt giày, từ kẽ răng rặn ra hai chữ: “Không sao.”
Nhanh chóng mang theo con chó không biết xấu hổ này cút đi, về sau đại môn Tương Vương phủ còn vì một người một chó này mà mở ra, hắn sẽ tự vả miệng mình!
“Đệ đệ tiễn các ca ca ra ngoài.” Tương Vương lại nói, ý tứ thúc giục rõ ràng.
Những người khác muốn cười lại ngượng ngùng, chỉ đành tăng nhanh bước chân.
Đoàn người mới xuyên qua đình viện, chó lớn đi theo bên người Úc Cẩn đột nhiên quay đầu chạy về một hướng nào đó.
Mọi người bị ngoài ý muốn này làm kinh ngạc một chút.
“Nhị Ngưu ——”
Úc Cẩn gọi một tiếng, nhưng Nhị Ngưu đã nhanh chóng xuyên qua hoa cỏ mới nhú biến mất không còn bóng dáng.
Mấy người rối rít nhìn về phía chủ nhân chú chó.
Úc Cẩn sờ sờ mũi, vẻ mặt vô tội thêm bất đắc dĩ: “Con cờ hó này thật sự càng ngày càng không nghe quản giáo, đáng lẽ không nên mang nó tới đây ——”
Mấy người nghe xong lời này, lại nhìn về phía Lỗ Vương.
Lỗ Vương không cho là đúng: “Ta mang Nhị Ngưu tới thì làm sao?”
“Nhưng nó bây giờ đang chạy loạn!” Tương Vương không hiểu sao có chút bất an, lại không biết bất an này từ đâu mà đến.
“Tìm về là được rồi, ta đi tìm còn không được sao.”
Lỗ Vương nói xong liền đuổi theo phương hướng Nhị Ngưu rời đi, lưu lại mấy người hai mặt nhìn nhau.
“Ta đi xem, nếu như Nhị Ngưu cắn Ngũ ca sẽ không tốt.” Úc Cẩn vội vàng đuổi theo.
Mắt thấy sắc mặt Tương Vương biến thành màu đen, Tề Vương trấn an vỗ vỗ cánh tay hắn.
Thục Vương đề nghị nói: “Ngũ ca cùng Thất đệ đều đi tìm Nhị Ngưu, chúng ta dứt khoát đi xem đi.”
Tương Vương đành phải gật đầu.
Hắn là chủ nhân Vương phủ, cho dù Thục Vương không nói, hắn cũng muốn đi theo.
Lỗ Vương chạy theo đầu tiên đã nhìn thấy Nhị Ngưu, ở xa xa lớn tiếng gọi: “Nhị Ngưu, đừng chạy loạn, mau quay về!”
Chó lớn dáng người mạnh mẽ đằng trước không thèm để ý, rất nhanh lại kéo dài khoảng cách.
Lỗ Vương bực: “Được lắm Nhị Ngưu, ta không tin không đuổi kịp ngươi!”
Tốc độ của hắn chính là luyện ra được, người bình thường đuổi không kịp.
Tương Vương phủ xuất hiện một kỳ cảnh: Một con chó lớn chạy ở đằng trước, tất cả Vương gia đuổi theo ở phía sau, dẫn tới vô số hạ nhân gia nhập đội ngũ truy đuổi.
Lỗ Vương trơ mắt nhìn Nhị Ngưu càng chạy càng xa, rồi bất ngờ nhảy qua một tường viện nhảy vào trong viện.
Lỗ Vương đuổi theo, lúc này mới phát hiện sân viện này nằm ở trong một góc hẻo lánh của Tương Vương phủ, cửa viện bị khóa, thoạt nhìn đã lâu không có người đi vào.
Nhị Ngưu chạy đến chỗ này làm gì? Cho dù tham ăn, cũng nên chạy tới phòng bếp lớn của Vương phủ chứ.
Lỗ Vương thở hồng hộc nghĩ, sinh lòng khó hiểu.
Bỗng nhiên tiếng chó sủa dồn dập cách tường viện truyền đến, Lỗ Vương chỉ do dự trong chốc lát, rồi nhấc chân đá mạnh cửa viện.
Cửa viện treo khóa kiên cường chống đỡ một lát, rốt cuộc bị đá văng.
Lỗ Vương hít một hơi, sải bước đi vào.
Hắn ngược lại muốn xem xem Nhị Ngưu chạy vào đây làm gì.
“Nhị Ngưu, Nhị Ngưu ——”
Trong viện cỏ cây khô héo, thê lương hoang vắng, quanh quẩn tiếng gọi của Lỗ Vương.
Tiếng chó sủa truyền đến, như đang đáp lại tiếng gọi của Lỗ Vương.
Lỗ Vương nhìn chung quanh một vòng, xác định nơi tiếng sủa phát ra, rất nhanh xuyên qua cửa tròn đi vào hậu viện còn trống trải rách nát hơn.
Nhị Ngưu đang đối diện với một cái giếng sủa điên cuồng.
Lỗ Vương nhanh chân bước qua, liền thấy trên miệng giếng đè nặng một tảng đá lớn, dưới chân tảng đá mọc đầy rêu xanh, hiển nhiên đã lâu chưa xê dịch.
Nhị Ngưu sủa hai tiếng, ngậm ống quần Lỗ Vương dùng sức kéo tới bên cạnh giếng.
“Nhị Ngưu, ngươi làm gì đấy?”
Nhị Ngưu nhả ra, gâu gâu hai tiếng với miệng giếng.
Lỗ Vương nghĩ nghĩ, thử nói: “Ngươi muốn dời cục đá đi?”
“Gâu gâu!” Nhị Ngưu sủa càng gấp hơn.
“Thật sự đoán đúng rồi, xem ta!” Lỗ Vương xoa xoa tay, dồn khí đan điền đem tảng đá lớn dời đi.
Không đợi Lỗ Vương nhìn vào trong giếng, Nhị Ngưu đã nhảy xuống, hai chân trước bắt đầu đào bới.
Không biết qua bao lâu, chó lớn nhảy lên, rũ rũ bụi bặm trên người, sủa hai tiếng với Lỗ Vương.
Lỗ Vương thế mà từ trong tiếng kêu nghe ra ý tứ tranh công, theo bản năng nhìn vào trong giếng tìm tòi.