Lúc này đây, hắn đang dùng quyền thế để ép buộc cục nợ làm theo ý mình, hắn hỏi cô có nhớ hắn hay không? Và tất nhiên, câu trả lời người đàn ông mong chờ chỉ có một.
“Nhớ hay không?”
“… nhớ… cháu… cháu nhớ chú… hức…” Những sợi dây dù trên cây roi cọ nhẹ vào phần nào đó của An khiến gai óc con bé nổi lên thành từng đợt. Rõ ràng là không hề đau, nhưng cơ thể lại phản ứng khác thường thế này…
“Nhớ nhiều hay ít?” Nhận được câu trả lời như ý, khóe môi Thiên nhếch lên thể hiện sự hài lòng. Ý tưởng muốn ức hϊếp bé cưng đến khóc cũng tan theo mây khói. Bây giờ, từ đôi môi kia, hắn muốn được nghe cô nói nhiều lời hay ý đẹp để vuốt ve nỗi lòng nhớ mong của mình.
“Nhiều… nhiều lắm ạ…”
“Nhiều như thế nào?”
Đàn ông đôi khi chỉ là những đứa trẻ, và bây giờ người đàn ông tuổi đã ngoài ba mươi này cứ như một đứa nhóc được nước làm tới, cứ một tấc lại tiến thêm một bước, bước đến mức dẫm vào chân người ta.
Hắn lại nói: “Chứng minh đi.”
Con bé mở đôi mắt ngập nước ra ngước nhìn hắn, không biết sắp tới mình phải làm gì tiếp theo để xoa dịu con sói già này. An im lặng một chút để suy nghĩ đưa ra câu trả lời hợp lí, con bé cắn môi dưới, hai con ngươi hơi đảo qua đảo lại, cuối cùng vẫn không biết nên đưa ra phương án thế nào cho phù hợp.
“Cháu không nói dối…” Giọng An lí nhí.
Thiên cầm cây roi, lại cọ nhẹ sợi dây vào thắt lưng của An. Bỗng, hắn thu tay lại, bảo: “Ngồi dậy.”
An lập tức ngồi dậy, không biết ông chú này lại bày trò gì nữa. Nhưng phận “ăn nhờ ở đậu” đâu có quyền hó hé gì với người ta, chỉ đành mím môi tuân theo.
Thiên khom người, chống hai tay bao lấy người của An, một lần nữa chạm môi mình vào môi cô. Đầu lưỡi nhẹ nhàng quét qua hai cánh môi, kế đó lại bóc tách hai hàm răng kia chui vào trong khoang miệng của ai kia. Phảt vài phút để con bé tiếp nhận đầu lưỡi của chú ấy đang vuốt ve mọi thứ bên trong cánh môi hồng kia mà không sợ hãi như lúc nãy. Lần này, bé An không cự tuyệt nhiều như ban đầu nữa mà bắt đầu học cách tiếp nhận sự xâm nhập này. Cô khép chặt hai đùi, bàn tay đưa lên siết lấy tay áo Thiên.
Dáng người Thiên cao ráo, lại hơi lớn con một chút nên khi đứng chắn trước mặt An đã che phủ cơ thể nhỏ nhắn của cô. Yết hầu Thiên trơn trượt vài cái, hắn cảm nhận được sự thức dậy của nơi nào đó ẩn dưới lớp quần kia..
Hắn buông đôi môi cô ra, di chuyển đến cổ của cô liếʍ nhẹ một cái rồi mυ'ŧ mạnh phần da thịt của con bé vào, lặp đi lặp lại cho đến khi nơi đó đỏ ửng lên mới ngừng lại động tác của mình. Đặt bàn tay to lớn vào thắt eo cô, trầm giọng hỏi han: “Có đau không?”
Đau, đau chứ! Thử đưa tay cho người ta cắn xem có đau không thì biết ngay thôi mà!
Nghĩ vậy nhưng An không dám trả lời, chỉ dùng hành động gật đầu để biểu hiện cảm xúc của mình. Mà ai ngờ được, ông chú kia chỉ cười, bảo: “Đau chứng tỏ tôi rất thương bé.”
“…”
“Thương vài lần sẽ không hư nữa.”
Thiên vén mái tóc dài của An ra sau lưng, lại muốn để lại dấu vết trên xương quai xanh của cô. Nhưng con bé đã hoàn hồn trở lại, vội đẩy đầu Thiên ra từ chối: “Chú… đừng…” Lỡ như bị người ta thấy thì biết nói làm sao đây? Không lẽ lại nói là chú ấy hôn lên nơi đó nên để lại vết tích? Ối trời ơi, cô không thể nào nói ra được!
“Sợ bị thấy à?”
“Vậy để tôi thương chỗ khác.” Nụ cười toát lên vẻ cưng chiều, mà hành động lại đi ngược lại với biểu cảm kia. Thiên tháo hai nút áo trên của An ra, suốt cả quá trình đều nhìn cô cong môi cười…
“Chú… chú muốn làm gì vậy?”
Thiên vùi gương mặt vào giữa ngực An, nhẹ nhàng kéo hai bên áo ra để hôn vào vị trí đó. An giật mình, muốn đẩy đầu Thiên ra nhưng lại không thể di chuyển được dù chỉ một mm, chỉ khi con bé không phản kháng dữ dội nữa thì hắn mới nhẹ nhàng liếʍ da thịt cô, còn nếu cô cục cựa thì lại mυ'ŧ mạnh như cảnh cáo.
C.hết mất, sao lại thế này rồi?
Vài phút sau, người đàn ông đã ngẩng đầu lên sau khi hoàn thành xong tác phẩm của mình. Lấy ngón tay xoa xoa bề mặt da đã bị ửng đỏ, hắn nói: “Thương ở đây sẽ không bị người khác nhìn thấy.”
“...”
“Lần sau sẽ thương ở khắp người em.”
“...”
“Có thích được chú thương không?”