Lục Cận Xung vừa nằm đến trên giường, đang định duỗi tay đem Tề Nguyệt ôm vào trong lòng ngực, liền nghe được hắn thanh âm giống như trong mộng nói mớ, mơ hồ không nghe rõ.
“Không xú, ta giúp ngươi lau người.” Lục Cận Xung khẽ cười nói, lấy ra Minh Hạ đặt ở mép giường chuẩn bị sẵn khăn, giúp Tề Nguyệt lau mặt cùng cái trán.
Lục Cận Xung nói lời này cũng không phải chỉ vì muốn hống người, trên người Tề Nguyệt vốn dĩ đã có sẵn một cổ trầm hương ngọt thanh, lúc sau lại ra mồ hôi càng làm mùi hương kia trở nên thêm nồng đậm, Lục Cận Xung liền lại để mặt sát vào Tề Nguyệt thêm chút mà nói, “Rất thơm.”
Tề Nguyệt đối hắn không có biện pháp, đơn giản liền dựa vào trong lòng ngực hắn cho ấm, “Ngươi mới vừa đi đâu về?”
“Cùng Dạ Kiêu thương lượng một chút sự tình.” Lục Cận Xung vỗ nhẹ Tề Nguyệt phía sau lưng nói.
Lần này Hoàng Hậu lấy chuyện của Chiêu Hoa Cung làm lý do mà ra tay thanh lý một số người không hợp mắt, không ít cung nhân bị liên lụy vào trong đó mà bị xử lý, trong cung nhất thời không đủ người làm việc, nguyên bản một đợt thái giám cùng cung nữ trước đó đã tuyển tốt, phải chờ đầu xuân năm sau mới có thể tiến cung, hiện giờ chỉ cần quá hai ngày là có thể trước tiên vào cung.
Được đến như vậy tin tức, Lục Cận Xung rất là cao hứng, có thể trước thời gian mà xếp người vào trưởng tỷ bên người bảo hộ, hắn trong lòng cũng thể yên tâm chút, thuận tiện cũng thử khảo nghiệm hắn cái kia cháu ngoại trai.
Tiêu Khải Hoằng bên kia, cũng đã cho người xuống tay điều tra yên quán, cũng đã phát hiện được mấy cái không quá bình thường khách nhân, đều là cùng Trần Sinh phụ thân giống nhau, bị người ở trong thuốc phiện mà bỏ thêm thứ kia.
Lục Cận Xung tự nhiên cũng không trông cậy vào hắn, có thể tra ra cái gì, chỉ là muốn cho Tiêu Khải Hoằng biết được chuyện này tồn tại, về sau mới có thể dễ dàng làm hắn cắn câu.
Điềm Phạm mấy người vẫn chưa có trở về, hiện giờ rất nhiều chuyện trong kinh thành đều là do Dạ Kiêu phụ trách, Tề Nguyệt vừa nghe thấy Điềm Phạm đã tới nhịn không được mà hỏi, “Có chuyện gì quan trọng sao?”
Lục Cận Xung nhìn thấy Tề Nguyệt thần sắc mệt mỏi, lại còn cố gắng nâng lên tinh thần, liền đem Tề Nguyệt kéo dựa vào trong lòng ngực, “Thái y nói, ngươi không thể tiêu hao tinh thần quá độ, trước ngủ đi, ngày mai lại nói.”
Đối hắn hiện giờ, chuyện quan trọng nhất vẫn là Tề Nguyệt thân thể, hắn không muốn lại nhìn thấy Tề Nguyệt giống đời trước, bởi vì bệnh nặng mà thân thể trở nên gầy yếu, Lục Cận Xung vừa nghĩ như vậy, hai tay đang ôm Tề Nguyệt cũng không khỏi ôm chặt thêm.
“Ngươi làm gì cứ thích cau mày, nhìn giống cái lão nhân giống nhau, như vậy không tốt.” Tề Nguyệt đầu ngón tay ôn lương mà xoa xoa Lục Cận Xung giữa mày, thấp giọng lầu bầu nói.
Lục Cận Xung suốt ngày luôn là tâm sự nặng nề, trên người còn thường xuyên xuất hiện sát khí làm người không dám lại gần, Tề Nguyệt không thích nhìn hắn như vậy.
“Ta nơi nào giống lão nhân, tinh thần rất là phấn chấn đâu, không phải phu nhân là người nhất rõ ràng sao?” Lục Cận Xung bất mãn gân cổ lên mà nói, không thể bị phu nhân nghi ngờ chính mình không được.
Nếu cùng đời trước tính lên, hắn lúc này cũng mới có 29 tuổi, chính là thời điểm nhân sinh chính trực tráng niên a, nơi nào già rồi.
“Ân ân, ngươi là tinh thần phấn chấn như hoả, không già, không hề già chút nào.” Tề Nguyệt thật sợ hắn sẽ làm ầm ĩ lên, vội vàng thuận mao vuốt một hồi.
Lục Cận Xung: "……"
Tinh thần như hoả nghe vào tai sao cứ thấy quái quái, cứ cảm thấy câu này Tề Nguyệt không phải là đang khen hắn.
-------------------------------------------
Ngày hôm sau, Lục Cận Xung mới vừa hạ triều, liền bắt lấy Phàn thái y hỏi đông hỏi tây, Tề Nguyệt hôm qua tình huống thật sự làm hắn rất là lo lắng.
Thẳng đến Phàn thái y bị Lục Cận Xung hỏi có chút phiền, liền cõng lên hòm thuốc mà chạy trốn đến hậu cung, Lục Cận Xung cũng chỉ có thể trước tiên hồi phủ, vừa lúc ở trên đường gặp được Đan Dực đang muốn ra cung.
Nghĩ đến gia hỏa này sắp sửa cùng Yên nha đầu thành hôn, Lục Cận Xung liền cười cùng hắn lên tiếng kêu gọi. “Đan huynh động tác cũng rất nhanh a, chúc mừng.”
Đan Dực nghe vậy, trên mặt biểu tình lúc nào cũng lạnh nhạt thế nhưng lại lộ ra một tia mất tự nhiên, “Là nhờ có thiếu tướng quân phúc khí mới có thể nhanh chóng mà định ra hôn sự, thương thế của ngươi khôi phục như thế nào?”
Ngày ấy ở giáo trường, Lục Cận Xung tự nhiên té ngựa, lúc sau lại đi biệt uyển dưỡng thương, Đan Dực vẫn luôn không cơ hội cùng hắn gặp mặt.
“Đã lành đến không sai biệt lắm.” Lục Cận Xung xua tay nói.
Đan Dực hơi gật đầu, lúc này nhìn thấy bên cạnh không có người mới hạ thấp giọng nói, “chuyện của Chiêu Hoa Cung ngươi hẳn là biết được, Hoàng Thượng đã lệnh cho ta âm thầm mà tra rõ chuyện này.”
Đan Dực nói như vậy, chỉ là muốn cho Lục Cận Xung có thể yên tâm mà dưỡng thương, không cần vì chuyện đó mà lo lắng.
Nhưng Lục Cận Xung lại có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới ngày ấy, Khánh Khang Đế nói sẽ cho người đi tra, không phải chỉ là lời nói suông, càng không dự đoán được người hắn an bài, chính là Đan Dực.
Bất quá nghĩ lại cũng đúng, Đan gia không có chọn lựa bất luận cái gì một thế lực dựa vào, chỉ vì Hoàng Thượng mà làm việc, là Khánh Khang Đế thủ hạ thân tín, hắn đem sự tình giao cho Đan Dực đi làm cũng là bình thường.
Chỉ là Đan Dực người này luôn luôn hành sự nghiêm túc cẩn thận, lúc này lại đối hắn lộ ra tin tức, chỉ sợ vẫn là xem ở Vân Yên mặt mũi đi.
“Ngươi đã có manh mối gì chưa?” Lục Cận Xung hỏi hắn.
Có những chuyện hắn không thể nhúng tay vào, nhưng Đan Dực thì lại khác, có khi lần này còn có thể lập công lớn, Lục Cận Xung cũng đang nghĩ bước kế tiếp của kế hoạch, có lẽ có thể đem Đan Dực kéo vào.
“Trước mắt còn không có tiến triển, bất quá ta tra được Chiêu Hoa Cung Ngu mỹ nhân tin tức, Ngu Mỹ Nhân là từ Giang Nam trên đường vận chuyển đến kinh thành, đi qua Duyện Châu thì bị người đánh tráo, sau đó mới lại đưa vào trong cung.” Đan Dực nói.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, chờ đến khi ra cửa cung, Lục Cận Xung đã thấy Lục Cửu đang chờ ở đó, vừa thấy hắn liền lại vội vàng đi lên đón, “Thiếu gia, Lâm gia đại thiếu phái người tới báo tin, nói là Trần Sinh trong nhà đã xảy ra chuyện.”
“Chuyện gì?” Lục Cận Xung nghe vậy ánh mắt trầm xuống.
“Trần Sinh phụ thân bị chết ở trong nhà, còn Trần Sinh thì bị tình nghi là hung thủ gϊếŧ người, lúc này đã bị bắt lại.” Lục Cửu có chút khẩn trương nói.
Trần Sinh tiểu tử này, vận khí giống như không được tốt lắm, trước đó không lâu, trong nhà tiểu muội mới bị bán đi, lúc này phụ thân lại chết không rõ nguyên do, còn hắn thì lại bị người nghi ngờ thành hung thủ gϊếŧ cha.
Đây chính là tội ác tày trời, nếu hắn thật là bị định tội, phỏng chừng sẽ bị quan phủ phán chém đầu.
Lục Cận Xung túc khẩn mày, “Trần Sinh hiện giờ đang ở đâu.”
Tối hôm qua vừa mới nghe Dạ Kiêu nói, Tiêu Khải Hoằng đang ở tra mấy người hút thuốc phiện, hôm nay liền đã có người chết.
“Trần Sinh đang bị giam ở Ứng Thiên phủ, chuyện này do phủ doãn cùng Đại Lý Tự thiếu khanh cùng nhau thẩm tra xử lí.” Lục Cửu vội vàng nói.
Nghe đến là Đại Lý Tự, Lục Cận Xung sắc mặt càng thêm khó coi, "Trước đến đó nhìn xem thế nào.”
Đại Lý Tự thiếu khanh là người của Thụy Vương, nếu chuyện này thật là bọn họ làm ra, hiện giờ Trần Sinh ở trong tay hắn, chỉ có thể trở thành kẻ chịu tội thay.
“Có chuyện gì sao?” Đan Dực thấy Lục Cận Xung trên mặt thần sắc khác thường, không cấm mà hỏi một câu.
Lục Cận Xung suy nghĩ một chút, mới mở miệng nói, “Đan huynh có thể cùng ta đi một chuyến sao, chúng ta vừa đi vừa nói.”
“Được.”
Đan Dực trong khoảng thời gian này cùng Lục Cận Xung ở chung, cũng đã hiểu rõ Lục thiếu tướng quân làm người thế nào, cho nên đối hắn có chuyện muốn nhờ, Đan Dực cũng không có cự tuyệt.
Hai người ngồi trên Lục Cận Xung xe ngựa, thừa dịp trong lúc chưa tới Ứng Thiên Phủ, Đan Dực cũng hỏi rõ một chút tình huống, rất nhanh liền biết được thân phận của Trần Sinh.
Đan Dực đối Trần Sinh là có chút ấn tượng, chính là tham gia lần trước thu săn vị kia đã gϊếŧ chết một đầu gấu nâu, sau đó lại được Lục Cận Xung đề bạt mà trở thành Ngự lâm quân bách hộ, không nghĩ tới, lại lần nữa nghe thấy hắn tin tức khi đã bị người bắt giam.
“Thiếu tướng quân đang lo lắng hắn là bị người vu oan?” Đan Dực thử hỏi.
Lục Cận Xung cũng không hề vòng vo mà trực tiếp đem chuyện về yên quán bên trong có vấn đề mà nói cho hắn.
Đan Dực nghe xong Lục Cận Xung lời nói, trong mắt có chút kinh ngạc, “Ngươi như thế nào có thể biết được những chuyện này?”
“Còn nhớ rõ lần trước chúng ta bắt được tên bắt cóc kia sao? Tên đó là do Nghiêm Vũ Thành phái tới, thuốc phiện có vấn đề cũng là hắn đứng sau.” Lục Cận Xung để sát vào Đan Dực bên tai nói.
Hiện giờ có tên bắt cóc kia làm nguỵ trang, sau đó cùng Đan Dực nói tiếp tiếp kế hoạch liền đơn giản rất nhiều, Lục Cận Xung liền đem Nghiêm Vũ Thành hiện giờ cùng ai có quan hệ hợp tác mà nói cho hắn một lần.