Cuối thu đúng là thời tiết thích hợp để tổ chức lễ hội được mùa, nhưng trong kinh thành lúc này lại vì đại điển đăng cơ của tân đế mà bận rộn, đây vốn dĩ là một việc trọng đại nên được cả nước chúc mừng. Nhưng lại khiến cho quan viên cả triều nơm nớp lo sợ, như đang đi trên băng mỏng.
Hoá ra trước đó không lâu, hoàng thất nước Đại Khánh mới vừa phát sinh bạo loạn, tiên đế băng hà, Tam hoàng tử Thụy Vương mưu phản soán vị bị gϊếŧ, sau khi Thái Tử kế vị liền lấy thủ đoạn lôi đình chấn chỉnh triều đình, diệt trừ loạn đảng.
Không biết có bao nhiêu quan văn võ tướng, ở chính biến qua đi bị đưa đến pháp trường chém đầu, đá xanh trên mặt đất nhuộm đầy màu đỏ tươi của máu, sau đó lại bị mưa to mùa thu cọ rửa gần như không còn.
Mà bị trận này mưu phản liên lụy, còn có phủ Lục tướng quân chiến công hiển hách. Đại điển đăng cơ mới vừa qua đi, tuyết đầu mùa cũng đã bắt đầu rơi xuống, Lục gia vào lúc này, lại bị định tội nguy hại xã tắc, bị hạ ngục xét nhà.
Khụ khụ, khụ……”
“Sao còn chưa chết nữa, ồn ào muốn chết."
“Được rồi được rồi, người này rất nhanh liền bị lưu đày, ngươi ráng nhịn một chút đi.”
“Hắn như vậy, cho dù có thể chịu đựng đến khi ra ngoài, cũng chỉ có thể chết ở giữa đường, còn không bằng chết ngay lúc này.”
“ Hắn chết ở trên đường đó là việc của nha sai, nếu là chết ở trong nhà lao còn không phải chúng ta nhặt xác.”
“Ngươi nói cũng đúng.”
Bên trong lao ngục của Ngự Sử Đài, lúc này có hai thủ vệ tuần tra đi ngang qua phòng giam giữ trọng phạm, ngoài miệng thì nói chuyện phiếm, nhưng đôi mắt lại không dám nhìn về phía phòng giam đang phát ra âm thanh kia, chỉ nói vài câu liền nhanh chóng vội vàng đi qua.
Dù sao nơi này ngoại trừ giam giữ một người sắp chết vì ho lao, còn có nước Đại Khánh đại danh đỉnh đỉnh La Diện tướng quân Lục Cận Xung. Hắn từng ở trên chiến trường bị hủy dung, diện mạo hung dữ giống như Diêm La, có thể làm cho quân địch vừa nhìn thấy tim gan sợ hãi run lên, bọn họ bất quá chỉ là hai tên cai ngục nho nhỏ, cũng không có lá gan đi trêu chọc vị kia.
“Uống nước.”
Trong phòng giam, Lục Cận Xung nâng lên thân hình đã gầy trơ xương trên mặt đất, cố gắng đem chén nước để ở giữa miệng hắn.
“Ngươi…… Không cần phải quan tâm ta.” Tề Nguyệt lắc lắc đầu cự tuyệt, nói xong một câu, lại nhịn không được ho khan lên.
Lục Cận Xung nhìn chằm chằm thân hình gầy ốm của Tề Nguyệt, vẫn giống như mấy ngày trước, im lặng chờ đợi hắn ngừng ho khan, sau đó mới chậm rãi đem nước đút cho hắn uống.
Tề Nguyệt là người mà hắn phụng chỉ cưới chính thê, nhưng bởi vì Tề bá phủ và Tam hoàng tử có quan hệ, người này cùng hắn thành hôn bất quá chỉ là vì giúp Tam hoàng tử mượn sức phủ tướng quân thôi, bởi vậy Lục Cận Xung cũng chưa bao giờ liếc mắt nhìn đối phương lần nào.
Cho dù Lục gia lựa chọn thế nào, cuối cùng cũng không thoát được vận mệnh cửa nát nhà tan, còn rối rắm cái gì mà Tam hoàng tử, Ngũ hoàng tử, còn có ý nghĩa gì đâu.
Hiện tại đối với Lục Cận Xung mà nói, Tề Nguyệt chính là người của Lục gia.
Lục Cận Xung đem nước đút xong, cuối cùng lại nhịn không được mà giật giật đôi môi đang khô nứt hỏi một câu. "Ta đã viết cho ngươi hưu thư, lúc đó tại sao lại không chịu đi?”
Hắn đem nam thê ném ở thiên viện nhiều năm không hề quan tâm, thậm chí ngay cả bộ dáng của đối phương cũng đều không nhớ rõ, như vậy, Tề Nguyệt đối Lục gia cũng không có quá nhiều tình cảm mới đúng.
“Quan hệ giữa chúng ta, một phong hưu thư là có thể phủi sạch sao?” Tề Nguyệt cúi đầu cười khổ nói.
Lục Cận Xung nghe được lời này, trong nháy mắt, một đôi mắt thâm thúy không thấy đáy liền trở nên ảm đạm, cuối cùng mới nhỏ giọng nói, “Là ta vô dụng.”
Hắn đường đường là đại tướng quân của một quốc gia, chưởng quản mười mấy vạn binh mã, kết quả ngay cả cha mẹ, thê tử đều bảo vệ không được, nói gì đến bảo vệ quốc gia, thật là buồn cười.
Nhìn nụ cười tự giễu của Lục Cận Xung, Tề Nguyệt giống như bị ma xui quỷ khiến duỗi tay, sờ lên vêt sẹo dữ tợn cắt ngang gương mặt hắn.
Lại vào lúc này, cửa nhà lao truyền đến một trận tiếng xích sắt rơi xuống đất, sau đó liền nhìn thấy hai tên nha dịch đi đến, “Tề Nguyệt, đã đến giờ lên đường.”
“Đi đâu?” Vừa rồi Tề Nguyệt không có nghe được thủ vệ nói chuyện, lúc này vừa thấy nha dịch muốn dẫn hắn đi, nhịn không được có chút hoảng hốt lên.
“Hoàng thượng hạ chỉ, Lục gia tam tộc ngoại trừ Lục Cận Xung, tất cả những người còn lại đều bị lưu đày đến Nam Cương, vĩnh viễn không được trở lại kinh thành.”