Trọng Sinh Chi Độc Sủng Nam Thê

Chương 2

Nha dịch vừa nói xong lập tức tiến lên, không quan tâm bộ dáng của Tề Nguyệt đang liên tục ho khan, đã tròng xiềng xích vào tay chân hắn, một nha dịch khác thì đề phòng quan sát Lục Cận Xung, để phòng ngừa hắn làm ra hành động phản kháng.

Không biết Lục Cận Xung đang suy nghĩ chuyện gì, chỉ nhíu mày, lúc nha dịch dùng sức kéo Tề Nguyệt lên, mới lạnh giọng cảnh cáo một câu, “Nhẹ tay chút, nếu các ngươi dám làm hắn bị thương……”

Câu nói kế tiếp Lục Cận Xung cũng không nói nổi nữa, hiện tại bản thân hắn còn khó bảo toàn, còn có thể làm gì hai tên nha dịch này chứ? Ngay cả khi nghe được tin cha mẹ chết, hắn cũng chỉ có thể ở trong nhà lao âm lãnh này đau thương, cái gì cũng không làm được.

Hai tên nha dịch giống như phát hiện khí thế của Lục Cận Xung suy yếu, lập tức kiêu ngạo nói, “Nếu tướng quân có rảnh lo cho người khác, còn không bằng tự lo cho bản thân mình đi.”

Trong khi nói chuyện, Tề Nguyệt đã bị hai nha dịch lôi kéo ra nhà tù, Lục Cận Xung gắt gao siết chặt nắm tay, trên tay gân xanh nổi lên từng sợi, mới miễn cưỡng khắc chế bản thân không có xông lên đoạt lại người.

Cho đến khi thân ảnh của Tề Nguyệt và hai nha dịch đều biến mất trong phòng giam, Lục Cận Xung mới đối vách tường tay đấm chân đá một trận cho hả giận.

Lúc này, toàn bộ nhà giam chỉ còn lại từng tiếng gào rống giống như dã thú.

Đến khi hai tay mơ hồ huyết nhục, Lục Cận Xung mới thoáng bình tĩnh lại, bỗng nhiên nhìn thấy chỗ nằm trước đó của Tề Nguyệt rơi xuống một vật, hấp dẫn ánh mắt của hắn.

Lục Cận Xung tiến lên mới thấy, là một cái vòng cổ dùng dây thừng đen bện thành, mặt trang sức là một thanh kiếm gỗ nhỏ, bởi vì được mang trên người nhiều năm, nên bóng lưỡng.

"Mặt trang sức kiếm gỗ này tặng cho ngươi, chờ sau này ngươi lớn lên, ngươi sẽ là phu nhân của ta, ta sẽ dạy ngươi luyện kiếm.” Nhìn đồ vật trước mặt thân quen, trong đầu Lục Cận Xung đột nhiên vang lên lời hứa khi còn niên thiếu, có chút không dám tin tưởng mà đem vòng cổ chặt chẽ nắm chặt trong tay, hồi lâu cũng vô pháp bình tĩnh lại.

Không biết qua bao lâu, nhà giam lại lần nữa truyền đến động tĩnh, lúc này, thống lĩnh Ngự lâm quân Triệu Chung Hạ đi đến trước mặt Lục Cận Xung.

“Sao lại là ngươi?” Lục Cận Xung thấy người tới nhíu mày.

Triệu Chung Hạ là biểu đệ của tân hoàng, cũng giống hắn từ nhỏ đã ở bên cạnh đại hoàng tử làm thư đồng, ba người bọn họ gần như là cùng nhau lớn lên, tình như huynh đệ, chỉ là hiện tại……

Triệu gia thành đại hồng nhân trước mặt hoàng đế, ngược lại là Lục gia khiến cho tân đế kiêng kị trở thành tù nhân, bọn họ đã sớm không phải người chung đường.

“Ngươi thế nào rồi?” Triệu Chung Hạ nhìn Lục Cận Xung trong phòng giam, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Lục Cận Xung nhìn trên người hắn mặc quan phục thống lĩnh cấm quân, khí phách hăng hái, cùng bộ dáng chật vật, người không ra người, quỷ không ra quỷ của hắn chính là đối lập một trời một vực, không khỏi cười lạnh một tiếng, “Hoàng Thượng đã nghĩ ra nên xử trí ta thế nào chưa?”

Khi Lục phủ bị cấm quân vây quanh, phụ thân muốn hắn chấp hành tốt bổn phận quân thần, kiên nhẫn chờ tân đế điều tra kết quả, trả lại sự trong sạch cho Lục gia, không được làm ra việc ngỗ nghịch đế vương.

Nhưng mà, thật sự có một ngày có thể rửa sạch oan khuất kia sao?

“Ta……” Triệu Chung Hạ muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là nói ra, “Thánh Thượng hạ chỉ ngày mai đưa ngươi ra pháp trường chém đầu, ta đã tìm được một phạm nhân có thân hình giống ngươi, một lát nữa sẽ đổi với ngươi, để ngươi đi ra ngoài.”

Hai mắt Lục Cận Xung khẽ động, nhưng cũng không có bị lời nói của đối phương đả động, lắc đầu nói, “Sao hắn có thể bị loại kế sách này qua mặt được, không tận mắt nhìn thấy ta chết, sao hắn có thể yên tâm để Tuệ thái phi và Kính Vương rời đi kinh thành.”

Nghĩ đến lúc trước trưởng tỷ khóc lóc cầu hắn, muốn hắn giúp đỡ Lục hoàng tử, lại bị hắn trực tiếp từ chối, trong lòng Lục Cận Xung cũng nói không rõ là hối hận hay là áy náy.

Nhưng nếu lúc bị xử tội có thể nhìn thấy tân đế, có lẽ hắn còn có cơ hội xoay chuyển tình thế.

“Ta cũng không gạt ngươi, thái phi và Kính Vương đang trên đường đi tới đất phong bất ngờ gặp phải giặc cỏ tác loạn, đã chết trong tay của phản tặc.” Triệu Chung Hạ hơi híp mắt, lúc nói ra lời này hoàn toàn không làm người thấy rõ thần sắc.

Lục Cận Xung bởi vì nghe được tin dữ, tâm trạng lúc này đã trở nên điên cuồng mất kiểm soát, cũng không phát hiện đối phương phản ứng không bình thường.

------------------------------------------------------------------