Chương 1: Nhiệm vụ thất bại, bị bắt giữ, tiền bối thế nhưng trở thành tính nô! (Bị phát hiện là song tính, thấy tiền bối biến thành cɧó ©áϊ, bị liếʍ tiểu huyệt đến cao trào)
"Tao hóa thiếu thao! Lão tử thao ngươi sướиɠ không?"A a! Thật sướиɠ! Côn ŧᏂịŧ chủ nhân thao chó hoang thật sướиɠ!"
"Đồ đê tiện!"
"....."
Da^ʍ từ lãng ngữ không ngừng truyền vào trong tai, Trần Côn cuối cùng từ cũng từ hôn mê tỉnh lại, chậm rãi mở to đôi mắt. Hắn theo bản năng mà nhích thân thể căng cứng, lại không tài nào nhúc nhích được.
Hắn ngẩng đầu, phát hiện hai tay mình đều bị buộc lên. Hắn ngồi trên một cáii ghế to rộng, hai đùi bị tách ra nâng lên cột sang hai bên. Tư thế như vậy, giống như ngồi trên ghế hướng phía đối diện mở hai chân chờ thao, Trần Côn tức khắc bất an mà giãy giụa.
"Ui, cảnh sát Trần tỉnh rồi!"
Nghe thấy tiếng này, tất cả mọi người nhìn về phía Trần Côn.
Trần Côn nhìn qua, nhất thời da đầu tê dại. Trong cái phòng này có mười mấy người, thân hình cao lớn tráng kiện. Bọn họ đều là thành viên hắc bang, không lâu trước đây còn cùng mình xưng huynh gọi đệ... Chuyện này là sao? Chẳng lẽ chuyện hắn nằm vùng bị lộ?
Mọi người xoay người, một người toàn thân trần trụi, nam nhân đột ngột quỳ ghé vào giữa phòng, Trần Côn không khỏi đưa mắt nhìn về phía nam nhân kia.
"Vương, Vương ca?" Trần Côn vẻ mặt không thể tin tưởng.
"Kinh ngạc sao, Trần tiên sinh? Ta cảm thấy người không cần kinh ngạc. Nếu không có Vương ca của người, chúng ta sao có thể lôi ra người nằm vùng là người?"
Một đám cười lớn tách ra, Hắc lão đại từ phía sau đi tới, từ trên cao mà nhìn xuống Trần Côn.
"Lá gan không nhỏ, cư nhiên dám tiến vào bang chúng ta nằm vùng."
Trần Côn trong lòng biết nhiệm vụ đã thất bại, lúc này cũng không dám phản bác, ngẩng đầu nhìn về phía Hắc lão đại: "Các người muốn như thế nào?"
Hắc lão đại nhìn thanh niên. Tên nằm vùng lần này khuôn mặt tuấn tú thanh thuần, dáng người thon dài. Một bộ hoảng loạn lại cố gắng trấn định, còn có bộ dạng mở hai chân, thực sự là có thể khơi dậy du͙© vọиɠ của nam nhân. Hắc lão đại cười cười, chậm rì rì mà nói:
"Nếu như Trần tiên sinh thẳng thắn thành khẩn như thế... Ngươi tới, trước tiên đem quần áo cởi sách. Chúng ta tới thử nghiệm ngươi."
Sắc mặt Trần Côn lập tức trắng bệch, tức khắc biết dự cảm không tốt của mình trở thành sự thật, hắn sợ là sẽ bị đám thành viên hắc bang này nhục nhã. Hắn liều mạng giãy giụa liền có hai nam nhân da^ʍ tà cười cười đến gần, thô lỗ xé rách quần áo hắn.
Áo trên người Trần Côn rất nhanh bị xé toạc, thân thể mềm dẻo trắng nõn lộ ra ngoài, quần ngoài cũng bị xé rách, hai cái đùi thon dài rắn chắc bị đôi mắt đỏ của một nam nhân nhìn trúng. Ngay cả nam nhân đang thao kia cũng nhịn không được mà tăng thêm mấy phần sức lực, khiến cho tiền bối của Trần Côn kêu càng thêm phóng đãng.
Trần Côn trong lòng thập phần hoảng loạn, ngay khi tên kia duỗi tay tới qυầи ɭóŧ của mình liền lớn tiếng kêu lên: "Buông ta! Các người đồ khốn nạn!"
"Ồn quá, đem bịt miệng hắn lại." Hắc lão đại chậm chạp lên tiếng.
"Dạ lão đại! Vừa hay lấy qυầи ɭóŧ con chó này bịt lại!"
Một tên trong đó hứng phấn nói, một phen xé rách qυầи ɭóŧ Trần Côn, thô lỗ mà nhét vào trong miệng Trần Côn.
"Ô ô!" Miệng Trần Côn bị qυầи ɭóŧ của mình lấp kín, như thế nào cũng không nhả ra được, chỉ đành trơ mắt nhìn hạ thân bị bại lộ trước mắt mọi người.Côn ŧᏂịŧ Trần Côn cũng rất xinh đẹp, trắng nõn sạch sẽ. Tên kia thưởng thức một chút, sau đó tựa hồ phát hiện ra điểm khác lạ, tức khắc hưng phấn kêu to:
"Mọi người xem! Con chó này có hai cái bức!"