Sa Vào

Chương 12: Tối hôm qua cha có cảm thấy có gì khác thường không?

Đôi mắt của người đàn ông tỉnh táo, nhìn không giống như vừa mới tỉnh lại sau giấc ngủ say, hắn nhẹ nhàng ngồi dậy, đôi mắt đen láy nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Phó Thư Ngôn, nhìn chăm chú một lúc lâu mới xoay người đi xuống giường.

Phó Minh Viễn đi vào phòng tắm, hơi cúi người, đôi tay chống lên bồn rửa mặt, nhắm chặt mắt, cúi đầu trầm tư suy nghĩ một lúc.

Những ngón tay nắm chặt, áp vào nền đá lạnh lẽo, mu bàn tay nổi gân xanh, nắm chặt thành nắm đấm.

Phó Minh Viễn ngẩng đầu, nhìn bản thân ở trong gương, hai mắt đỏ rực, ngực chậm rãi phập phồng, cổ họng giật giật, cúi đầu nhìn dươиɠ ѵậŧ vẫn còn cương cứng.

Lần đầu tiên được con gái loát dươиɠ ѵậŧ cho, đến bây giờ vẫn đứng thẳng, thậm chí còn run rẩy, qυყ đầυ vẫn còn nước.

Hơi thở bắt đầu dồn dập, vốn dĩ vẫn chịu đựng lại bắt đầu mất khống chế, trên trán nổi gân xanh, vẻ mặt không khống chế được nữa, du͙© vọиɠ trong mắt sắp bùng phát.

Đôi mắt đen của Phó Minh Viễn như vực sâu, đột nhiên, hắn đặt bàn tay lên dươиɠ ѵậŧ sưng to, gớm ghiếc, cổ họng phát ra tiếng rêи ɾỉ như đau đớn lại cũng rất thoải mái, hắn chậm rãi vuốt ve lên xuống.

Nhớ lại cảm giác được Phó Thư Ngôn vuốt ve, hắn bắt chước động tác của cô, từ từ thỏa mãn bản thân, ngón tay xoa dọc theo qυყ đầυ, lau đi dịch nhầy tràn ra từ mã mắt, vuốt ve qua lại, vừa rồi con gái cũng sờ hắn như vậy…

Phó Minh Viễn phát ra tiếng rêи ɾỉ gợi cảm, hắn không nhịn được mà tăng tốc, thỉnh thoảng lại bóp hai trái trứng dãi chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Có trời mới biết khi con gái vuốt ve dươиɠ ѵậŧ cho hắn, hắn gần như phải dùng hết sức mới có thể bình tĩnh nằm ở trên giường giả vờ ngủ. Lúc ngón tay non mềm của con gái chạm vào mã mắt, hắn gần như nghiến răng kiên trì.

Khi hắn quay lưng để tránh con gái chạm vào mình, nhưng cô lại tiến lên, Phó Minh Viễn cảm thấy nhịp tim của mình như ngừng đập, chỉ kém một giây nữa, bản thân thiếu chút nữa đã xuất tinh trong tay của con gái…

Nửa đêm, Phó Thư Ngôn được như ý nguyện, ngủ rất ngon, không chút nào để ý lòng bàn tay của mình vẫn còn mùi tanh nồng của cha.

Ngược lại, Phó Minh Viễn cả đêm không ngủ, hắn đặt một tay lên gối, nương theo ánh trăng, nhìn Phó Thư Ngôn ngủ suốt một đêm…

Ngày hôm su, khi Phó Thư Ngôn thức dậy, Phó Minh Viễn đã rời giường.

“Cha.”

Phó Minh Viễn ngồi ở trên sô pha, gật đầu, “Ừm, con dậy rồi à…”

Nhìn sắc mặt Phó Minh Viễn như thường, hình như cha không phát hiện ra tối qua mình đã làm gì, nhưng, không biết cha có cảm giác gì hay không?

Nghĩ đến đây, Phó Thư Ngôn ngước mắt, tùy ý hỏi, “Tối hôm qua cha có cảm thấy có gì khác thường không?” Bản thân mình chơi đùa với dươиɠ ѵậŧ của cha lâu như vậy, cha cũng nên có phản ứng sinh lý mãnh liệt, lẽ ra nên có cảm giác, nhưng sao lại có thể bình tĩnh như thế, cô không khỏi muốn thử xem sao.

Phó Minh Viễn cúi đầu đọc sách, nghe con gái nói, trong mắt hiện lên một cảm xúc không rõ, hắn ngẩng đầu lên: “Vì sao Ngôn Ngôn lại hỏi như vậy?”

Phó Thư Ngôn khẽ cười, nằm ở trên giường, chống đầu nhìn hắn, “Con tưởng rằng cha đã biết…”

Tim Phó Minh Viễn đập lỡ một nhịp, hắn không tin con gái sẽ hỏi mình như vậy, cô đang thử hắn. Phó Minh Viễn ngước mắt nhìn Phó Thư Ngôn, khẽ mỉm cười, “Ngôn Ngôn nghĩ cha nên biết cái gì? Hay là, Ngôn Ngôn có chuyện gì muốn nói cho cha biết?”

Phó Thư Ngôn khẽ nhíu mày, trong mắt có một tia xấu hổ, rất nhanh liền biến mất, cô giả vờ như không có việc gì, “Không có gì, con chỉ tùy tiện hỏi thôi.”

Nhìn con gái ngoài mặt điềm tĩnh, nhưng sau lưng lại lén lút chơi đùa dươиɠ ѵậŧ của cha mình, ngày hôm sau còn có thể bình tĩnh thử mình như vậy, Phó Minh Viễn bất giác cong môi, gen di truyền rất lợi hại, tính cách của Phó Thư Ngôn giống hệt hắn, bình thường trông có vẻ xa cách thờ ơ, nhưng trong lòng thì…quả nhiên là con gái ruột của hắn.

Phó Minh Viễn thu dọn hành lý, sau đó vào phòng tắm để tắm.

Điện thoại vang lên, Phó Thư Ngôn nhìn phòng tắm, cầm điện thoại của Phó Minh Viễn, người gọi là Hạ Thanh Nhã, cô bấm nghe máy.

“Này, Minh Viễn, nghe nói anh xin nghỉ hai ngày, hôm nay có đến bệnh viện không? Hai ngày nay, bệnh nhân của anh hỏi em rất nhiều lần…”

Phó Thư Ngôn nhíu mày, cảm thấy khó chịu khi bị thúc giục nhiều như vậy, cha vất vả lắm mới đưa mình ra ngoài, lúc này mới đến sáng hôm sau đã bắt đầu giục, hóa ra cha về gấp như vậy là bởi vì có việc ở bệnh viện.

“Anh ấy đang tắm.” Phó Thư Ngôn lạnh lùng mở miệng.