Liệu Tô Linh có thể cố gắng được nữa hay không?
Nghĩ đến việc phải học những chương trình học phức tạp mỗi ngày làm nàng thấy hoa mắt chóng mặt, không khỏi đặt câu hỏi tại sao hệ thống phải mở chế độ học mỗi khi nàng đi xuyên từng thế giới, kỳ thi tuyển sinh đại học kiếp trước nàng không chăm chỉ đến mức này, huống hồ nàng không có tài cầm kỳ thi hoạ, cho nên làm việc riêng là điều vô cùng bình thường đối với nàng.
Tô Linh mỗi ngày đều lười biếng như vậy, không ngờ rằng các ma ma ở Thanh Nguyệt Lâu lại rất khoan dung với nàng, chưa có cô nương nào là không bị đánh ngoài cô ra. Tô Linh cũng không lo lắng về lý do, dù sao thì nàng cũng không xấu.
Khi kết thúc bài kiểm tra, Tô Linh đã ăn quả dưa chuột trong giờ kiểm tra, cúi chào các ma ma rồi rời đi.
Mấy năm nay, các nếp nhăn trên vùng mắt của Vân nương không thể che giấu hoàn toàn dù đã được che bằng son phấn, "Còn các cô nương này, có ai làm được không?"
Giữa các thanh lâu cũng có cạnh tranh nhưng Thanh Nguyệt Lâu luôn luôn là số một. Nhưng mấy năm nay ở Nghi Ý Lâu có một cô nương xinh đẹp, tài giỏi, đàn hay, làm cho năng suất kinh doanh của Thanh Nguyệt Lâu giảm khoảng một đến hai phần mười, chỉ có nhìn Nghi Ý Lâu leo lên trên đầu họ.
Ma ma dạy lễ nghi nói: "Ánh mắt hung ác của Vân nương vẫn thế, Tô Linh dung mạo tuyệt mỹ, nhiều năm như vậy ta thấy nàng ta còn xinh đẹp hơn. Tô Linh có linh tính tốt, không bận tâm lắm với việc học đồ vật, ngươi cũng không đối xử tốt với nàng ta, khiến nàng ta ngày càng lười biếng. Vân nương, ngươi nên nhắc nhở Tô Linh một chút."
Vân nương nghĩ một lúc rồi lắc đầu, "Không, chúng ta đều là người từng trải, nam tử nào đến tửu lầu thưởng thức cầm kỳ thi hoạ đều ở đây, rất vui là đằng khác, ngươi đi tìm hai thư sinh nghèo đến gặp Tô Linh, viết hai bài thơ để truyền bá, tháng sau nàng sẽ được phép hành nghề, tranh cãi về giá trị của con người, nhân tiện đó có người còn hỏi về đêm đầu tiên của Tô Linh. Nhân tiện, nàng ta tiếp khách như thế nào vậy?"
Ma ma dạy lễ nghi khi nghĩ đến Tô Linh thì lại cảm thấy khó nói, lần đầu tiên nàng thấy chị em của mình không thể chờ đợi được để tiếp khách, "Nàng ta rất mong chờ."
"Được thôi."
Thanh lâu luôn là nơi mà tin tức truyền đi nhanh nhất, Tô Linh đã nhanh chóng nghe tin con gái thừa tướng gả cho Đoan Vương, Đoan Vương là hoàng tử thứ sáu, gia thế to lớn, hơn nữa với thế lực của thừa tướng, có thể sẽ kế vị thái tử, mọi người bàn tán sôi nổi, giống như đã từng thấy Đoan Vương đăng cơ, nhưng chỉ có Tô Linh biết rằng Đoan Vương không phải là người cuối cùng lên ngôi, mà là Cánh Vương, con trai thứ tư của hoàng đế.
Hành động hôm nay của Đương kim Thánh thượng chỉ là thả lỏng sự cảnh giác của thừa tướng và nhổ tận gốc thế lực của thừa tướng. Thực tế, Đương kim Thánh thượng hiện tại chưa bao giờ coi trọng Đoan Vương, người được chọn thừa kế ngôi vị thái tử vẫn luôn là Cánh Vương.