Trong biển cát vô tận, lâu đài cát được bao quanh bởi một kết giới trong suốt, ngăn cho cát bụi đổ xuống như mưa bão.
Trong lâu đài cát không có nhiều người dị năng. Trước khi mở cổng, người dị năng của chính phủ đã làm sạch khu vực bao phủ của lâu đài, thi thoảng có một hai người bị cuốn vào trong, giờ không dám lại gần.
“Đợi đại tư tế đến hay mở thiên cực cảnh trước?” Ông Hoa nhìn hai người rồi hỏi.
Trần Sơ không trả lời mà nhìn sang Lâm Xuân.
Cô nói: “Mở thiên cực cảnh đã ạ, chúng ta sẽ tập hợp ở trên đấy.”
Sự việc dần kết thúc, Lâm Xuân chỉ muốn hoàn thành cho nhanh để về nhà ăn Tết, không vướng bận gì. Mà đại tư tế còn là con của Vòm Trời, chỉ cần thiên cực cảnh mở cổng, hắn chắc chắn có thể bước vào.
Ông Hoa thấy Lâm Xuân nói vậy thì nhìn lướt qua Trần Sơ, nom anh không nói gì mà còn lấy ra chiếc hộp chứa vật phẩm tai họa nên đành im lặng.
Ông nhớ trước khi vào đây, trưởng ban Quan đã nói chuyện riêng với ông: “Trần Sơ sẽ chết ở Thiên Vũ Đại Lục à?”
Ông Hoa thở dài nói: “Phong ấn vật phẩm tai họa sẽ phải trả một cái giá rất đắt.”
Trưởng ban Quan: “Cũng được, về đây thì rắc rối lắm.”
Đúng vậy, sẽ rất lằng nhằng nếu anh quay về Trái Đất.
Lâm Xuân cầm lấy cái hộp rồi mở ra, thấy bốn vật phẩm được xếp gọn bên trong. Cô “Ớ” lên: “Còn một món nữa đâu? Quên để bão tuyết vào ạ?”
“Bão tuyết ở trên người anh.” Trần Sơ nói.
“Cho em đi.” Cô chìa tay ra với anh.
Anh cụp mắt nhìn cô.
Chợt, Lâm Xuân cảm thấy không ổn lắm, ngoài bản đồ địa mạch đã được hệ thống thu nhận, tất cả vật phẩm đều được đặt trong cái hộp này, vậy tại sao bão tuyết lại không có ở đây. Hơn nữa lúc đi lấy chiến tranh, trong hộp cũng chỉ thiếu mỗi bão tuyết. Vừa nãy anh nói gì cơ, hình như anh bảo bão tuyết ở trên người anh.
Ở trên người anh?!
Tâm trí Lâm Xuân bùng nổ như thể bị ai đó cầm gậy đánh vào đầu, khiến cô mất đi năng lực suy nghĩ. Vậy nhưng cõi lòng ấy giăng đầy nỗi khủng hoảng, làm tay chân cô bủn rủn, suýt nữa ngã xuống đất.
Trần Sơ nắm tay cô, nhìn vào đôi mắt hoang mang sợ hãi của người con gái, ánh mắt anh cũng thấm đượm nỗi đau thương: “Em đoán ra rồi à?”
Đoán cái gì? Cô chẳng đoán ra được gì hết.
Lâm Xuân lắc đầu, như thể chỉ cần cô không thừa nhận thì chuyện này sẽ khác vậy.
“Lúc ở tỉnh Hải, phong ấn bên trong bão tuyết đã bị thủ lĩnh Lửa Xanh phá hủy rồi, anh chỉ đành giữ nó trong người anh.” Trần Sơ nhìn Lâm Xuân, áy náy vô cùng: “Anh xin lỗi vì đã giấu em lâu như vậy.”
“Thế sao anh không giấu nữa đi, giờ mới nói cho em làm gì?” Lâm Xuân vỡ tan hất tay anh ra, cô rất muốn nổi cáu nhưng câu chữ mới chực chờ trên bờ môi thì nước mắt thi nhau tuôn rơi. Cô giơ tay gạt đi, gắng sức chịu đựng, nhưng càng lau thì càng khóc nhiều hơn, chẳng mấy chốc cô đã không nhìn rõ được khuôn mặt của anh nữa.
“Xin lỗi em.” Ngoài câu này ra, Trần Sơ không biết mình còn có thể nói được gì nữa. Khi quyết định giấu cô chuyện này, anh đã đoán trước sẽ có ngày hôm nay, nhưng điều duy nhất anh có thể làm là tạm gác đi nỗi bi thương, để cho quãng thời gian cả hai ở bên nhau chỉ chứa đựng toàn niềm vui.
Mọi người vẫn hay nói rằng thời gian hạnh phúc thường dễ quên mà.
“Anh nói xin lỗi làm gì, người sắp chết cũng có phải em đâu.” Lâm Xuân cắn răng, đôi mắt ánh lên vẻ bướng bỉnh. Đúng vậy, cô đâu có chết, vậy sao cô phải điên tiết cơ chứ? Trần Sơ chỉ là đồng nghiệp của mình thôi, anh chọn hi sinh để cứu Trái Đất, để hồi phục Vòm Trời. Anh vĩ đại như thế, anh giỏi như thế, đó là quyết định của anh, cô có tư cách gì để mà giận anh đây?
Lâm Xuân không nghĩ được đáp án nhưng cô rất muốn nổi giận, như thể trong có ai đặt quả bom có thể nổ tung bất cứ lúc nào trong người cô vậy.
Trần Sơ hé môi, nếu không thể nói lời xin lỗi thì anh không biết mình còn nói gì được nữa.
Thoáng chốc, toàn bộ không gian rơi vào tĩnh lặng. Những người dị năng đứng quây xem, bao gồm cả ông Hoa và Tiêu Văn, không một ai lên tiếng. Mặc dù cứu thế là chuyện cực kì khẩn cấp, nhưng đứng trước một người anh hùng sắp hi sinh, không ai nói lên lời thúc giục. Huống hồ, Trần Sơ còn phong ấn bão tuyết vào cơ thể mình nhằm giảm bớt thương vong cho địa cầu.
Không ai muốn giục giã, nhưng thời gian sẽ không đứng lại, mảnh vỡ không gian của Vòm Trời vẫn sẽ bay đến Trái Đất. Ngay vào cái khắc ông Hoa do dự có nên làm kẻ phản diện không thì một hơi thở khổng lồ bỗng lan tỏa từ phía sau.
Địch tấn công?
Mọi người quay người với vẻ phòng bị, nhác thấy một linh thể mặc áo choàng đỏ tả tơi bước vào từ kết giới bên ngoài.
Đại tư tế.
Tất cả mọi người đều nhận ra hắn, với tư cách là ông trùm cấp cao của tòa Khóa Hồn, có lẽ hắn là linh thể đẳng cấp đầu tiên được ghi tài liệu chính thức của chính phủ.
“Các ngươi làm gì đây?” Đại tư tế cực kì nhạy bén, vừa đến đã đánh hơi được mùi sai sai, tới gần nhìn thấy đôi mắt ươn ướt của Lâm Xuân và nét mặt sầu thảm của Trần Sơ, hắn đã vỡ lẽ ra hết thảy.
“Chuyện ngươi phong ấn bão tuyết bị phát hiện rồi à?” Đại tư tế hỏi thẳng.
Trần Sơ chẳng buồn nhìn hắn mà cứ đăm đăm về phía Lâm Xuân. Vậy nhưng Lâm Xuân lại nghiến răng nghiến lợi, nghiêng đầu trợn trừng mắt với đại tư tế.
Đại tư tế: “Trừng ta làm gì, trừng nữa thì nó vẫn phải chết thôi.”
“!!!” Ông đang nói tiếng người đấy à?
Mọi người đực ra, đúng là thầy nguyền rủa có khác, độc mồm độc miệng kinh khủng!
“Ông im đi!” Lâm Xuân cáu tiết rống lên với hắn.
“Để hồi phục Vòm Trời đã phải hi sinh quá nhiều người, Trần Sơ cũng chỉ là một trong số đó thôi.” Đại tư tế lạnh lùng nói: “Với lại, có khóc nữa khóc mãi thì cũng chả thể thay đổi được sự thật.”
“Tôi bảo ông im đi!” Lâm Xuân tức đến nỗi muốn xông lên cào rách mặt hắn, chẳng lẽ cô không biết sự thật này à?
Đại tư tế còn định nói nữa nhưng sống lưng hắn lạnh toát, giọng nói của Trần Sơ cất lên bên tai hắn: “Em ấy bảo ông câm mồm!”
Cảm ứng linh hồn, Trần Sơ lại làm vậy với hắn, vẻn vẹn một mình hắn.
Đại tư tế nhìn Trần Sơ, đón nhận ánh mắt lạnh lùng của anh, cuối cùng cũng ngậm miệng lại. Dù sao hắn cũng đạt được mục đích rồi.
Quả nhiên, Trần Sơ chủ động đi đến bên Lâm Xuân, lấy lại chiếc hộp đựng bốn vật phẩm tai họa, sau đó chọn một cái trong đó rồi đưa cho cô.
Lâm Xuân nhìn anh, không giơ tay nhận.
“Thứ nằm trên người anh, cuối cùng sẽ thuộc về em.” Anh nói.
Mãi cô mới ngừng khóc được mà giờ lệ lại ướt nhòe khóe mi, cô thậm chí còn lùi về sau một bước, không chịu cầm vật phẩm trong tay anh.
“Mảnh vỡ của Vòm Trời vẫn còn đang áp sát Trái Đất.” Trần Sơ nói tiếp.
Cô nhìn anh, cứ đăm đăm mãi như vậy, đến khi không chịu được nữa, đành phải nhắm mắt lại. Nước mắt lăn dài trên gò má, rơi xuống bàn tay mà cô đang duỗi về phía anh.
Anh mỉm cười, đặt hạn hán vào tay cô.
Lâm Xuân nắm chặt hạn hán, mở kho hàng của hệ thống ra. Trong kho hàng có năm ô trống, cô tình cờ phát hiện ra điều này sau khi hệ thống ngủ đông.
Năm khoảng trống đủ để đặt năm vật phẩm. Cô đoán, chỉ cần xếp chúng vào đây, thiên cực cảnh sẽ tự động mở ra.
Bỏ vào thôi nhỉ?
Mới nghĩ đến thôi nhưng hạn hán trong tay Lâm Xuân đã biến mất rồi, cô nhìn vào thì thấy nó đã được niêm phong trong kho hàng. Ngón tay cô run run, rõ ràng cô còn chưa quyết định thế mà nó đã bay vào rồi.
Bỗng dưng, bàn tay trống không của cô lại được thứ gì đó lấp đầy, cô ngước lên nhìn thì thấy lũ lụt.
Cô nghiến răng, xếp lũ lụt vào kho hàng, sau đấy là dịch bệnh và tiếp đó là chiến tranh.
Đây là vật phẩm thứ tư, sau nó sẽ đến bão tuyết. Lâm Xuân siết chặt cây kiếm trong tay, không chịu cất nó đi.
Trần Sơ đau lòng khôn xiết, anh biết cô đang nghĩ gì, nhưng đây vốn là quyết định của anh. Anh không nên để cô đảm nhận việc này, càng không nên để cô phải lựa chọn thời gian tử vong cho mình.
Anh giơ tay lên ngực mình.
Bấy giờ, thiên địa đột nhiên rung chuyển mà chẳng hề báo trước, lâu đài cát lay động dữ dội như thể sắp nứt ra. Suy nghĩ này vừa mới sực ra thôi, kết giới của lâu đài cát đã vỡ nát, chẳng thể chặn được cát vàng trên trời được nữa, nó cứ trút xuống và nhấn chìm toàn bộ lâu đài trong giây lát.
“Lâm Xuân.” Trần Sơ duỗi tay nắm lấy người con gái đang đứng trước mặt, ôm cô thật chặt trong lòng mình mà chẳng cần suy nghĩ. Sau đó, một lực hút cực lớn ập đến, anh đương định chống cự thì nghe thấy giọng nói của đại tư tế vang lên trong đầu.
– Đừng chống lại, thiên cực cảnh mở ra rồi.
Trần Sơ ngây người, vội vàng thu hồi sức mạnh của mình, để mặc cho lực hút khổng lồ ấy kéo bọn họ vào.
“Tôi vui quá, cô vẫn là vật chủ của tôi.” Tiếng nói của hệ thống lâu lắm rồi mới xuất hiện bên tai Lâm Xuân.
Hệ thống?!
Cô chợt mở mắt, không nhìn thấy lâu đài cát mịt mù nữa mà bây giờ trước mắt cô đã là một vùng núi non bát ngát. Hình như mọi người đang đứng trên đỉnh núi cao chót vót, cao tới nỗi có thể nhìn thấy toàn bộ các dãy núi ở xung quanh. Thậm chí những đám mây còn đang nằm dưới chân bọn họ. Trên đỉnh núi có một bệ đá cẩm thạch được dát thành sân thượng, cái sân rất to, gần như đã chiếm giữ cả nửa đỉnh núi.
Vậy nhưng Lâm Xuân chẳng thèm đoái hoài, cô run rẩy cầu xin hệ thống như đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng mình: “Hệ thống, phải làm sao bây giờ, bão tuyết bị anh Trần Sơ phong ấn trong người, có cách nào để cứu anh ấy không?”
Khi tỉnh lại, hệ thống đã phát giác ra vị trí của sáu vật phẩm tai họa, nó đã thu nhận năm món, cái còn lại đang nằm trong cơ thể Trần Sơ.
Lâm Xuân vốn dĩ không đặt chiến tranh vào kho hàng nhưng vừa nãy thiên cực cảnh mở cổng khiến lâu đài cát chấn động, cô sợ quá nên vô thức ném vào luôn.
Hệ thống: “Tôi không làm được đâu.”
Đến cả hệ thống cũng bó tay ư? Hi vọng cuối cùng cũng Lâm Xuân đã rơi vào hư vô.
Hệ thống: “Nhưng cô có thể thử một lần.”
Đôi mắt đen láy của cô dường như đang dấy lên hai ngọn lửa, cháy rực và nóng bỏng.
Lâm Xuân: “Tôi phải làm gì?”
Hệ thống: “Khi Vòm Trời sống lại, năng lượng của tôi sẽ tăng trưởng không ngừng, mà cô là vật chủ nên cô có thể mượn sức của tôi.”
Nói cách khác, sau khi Vòm Trời hồi phục thì hệ thống sẽ có sức mạnh để đối phó với vật phẩm tai họa. Tuy nhiên cậu ấy bị hạn chế bởi quy tắc nên không thể trực tiếp cứu Trần Sơ mà cần thông qua cô? Nhưng cô phải làm thế nào để chuyển giao gánh nặng của Trần Sơ sang mình? Vật phẩm tai họa đã được phong ấn thì không thể di dời được mà.
Vậy mình… Sẻ chia cho nhau?
Một suy nghĩ sực ra trong lòng, Lâm Xuân nhìn vào chiếc nhẫn đơn sắc trong kho hàng của mình.
Hết chương 145.