ẦM ẦM ẦM ẦM…
Toàn bộ căn cứ rung động dữ dội khiến ba con người đang ngủ say như chết trên giường lập tức bật người ngồi dậy.
Đều là mật vụ cấp cao, một chút động tĩnh cũng đủ khiến Dương Việt và hai cô vợ lấy lại tỉnh táo.
“Chuyện gì? Động đất sao?” Dương Tố Vy lẩm bẩm nói.
“Ngốc vừa thôi, căn cứ này được ba của các ngươi thiết kế chống được mảnh vỡ thiên thạch va chạm, động đất làm sao tạo nên động tĩnh lớn như vậy?” Trương Xuân Hoa cốc lên đầu nàng một cái.
“Hai người mau mặc quần áo vào, để anh ra bên ngoài quan sát!” Dương Việt thận trọng nói.
“Không cần ra ngoài, em có cách!” Trương Xuân Hoa đem hắn kéo lại.
Sau đó, nàng phất tay ra hiệu cho một con Robot chạy đến bên cạnh mình, mở miệng hạ lệnh:
“Kết nối với Camera ngoài!”
CHIẾU!
Âm thanh vừa dứt, hai mắt của Robot đã sáng lên chiếu hình ảnh được phát từ camera vào tường, lập tức có thể trông thấy cảnh tượng bên ngoài căn cứ.
Sắc mặt Dương Việt và hai nữ lập tức trịnh trọng.
Chỉ thấy phía bên ngoài có hai tên nam nhân hình thể lực lưỡng, ăn mặc như phường đầu trộm đuôi cướp.
Một tên đôi tay mọc ra móng vuốt như chuột chũi, toàn thân như một mũi khoan điên cuồng đào đất, độn thổ tìm thấy căn cứ của ba người.
Phía sau lưng hắn lại là một tên đầu trọc, phần đầu cứng rắn như sắt thép, vậy mà liên tục lấy đà hung hăng húc đầu vào thành vách căn cứ, mỗi một lần húc đầu đều khiến cả sắt thép lõm vào, đem toàn bộ căn cứ chấn động dữ dội.
“Hai tên Dị Nhân?”
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, ba người làm sao không biết chuyện gì đang diễn ra?
Rõ ràng là căn cứ của họ đã bị hai tên Dị Nhân phát hiện, một tên năng lực như chuột chũi, một tên với cái đầu kinh khủng như máy nện.
“Hít, ký sinh vật ngoài vũ trụ mang đến năng lực thật mạnh!” Dương Tố Vy kinh ngạc đến che miệng.
“Mau lên, bọn chúng sắp thành công xông vào!” Dương Việt trịnh trọng nói.
“Mặc quần áo đi, không có gì nghiêm trọng!” Trương Xuân Hoa phất tay ra hiệu hai người bình tĩnh.
Ba người nhanh chóng mặc lấy quần áo, sau đó Trương Xuân Hoa cầm lên khẩu súng di vật Walther PPK do ông già Dương Quá để lại cho Dương Việt.
RẦM!
Cùng lúc đó, tầng tầng sắt thép đã bị xuyên phá mà ra, hai tên Dị Nhân điên cuồng xông vào.
Cái mũi của tên giống chuột chũi hít hít, dẫn theo đồng bạn rất nhanh tìm thấy ba người Dương Việt.
“Hehehe, không ngờ trong loạn lạc này lại có kẻ lắm tiền nhiều của xây căn cứ dưới lòng đất!” Tên chuột chũi cười da^ʍ nói:
“Cũng may cái mũi tao nhạy bén nên mới ngửi ra được mùi thức ăn ở nơi này, phát hiện ra tụi nó!”
“Mẹ kiếp thật! hai con đà bà này quá đẹp, đời tao chưa từng thấy đứa nào đẹp hơn tụi nó!” Tên đầu trọc liếʍ liếʍ môi đầy da^ʍ dật, cất tiếng cười tà:
“Xử lý thằng kia, tao với mày chia ra hưởng thụ!”
“Đồng ý!” Chuột chũi khoái trá nói.
Theo sau đó, bọn hắn một kẻ dùng móng vuốt sắt lẹm làm vũ khí, một kẻ trực tiếp dùng đầu húc mạnh đến Dương Việt.
Thậm chí khi nhìn thấy trên tay Trương Xuân Hoa cầm súng, trong mắt của bọn chúng chứa đầy vẻ khinh thường.
Từ khi trở thành Dị Nhân, súng đạn bình thường đã quá mức vô dụng đối với bọn hắn.
Dương Việt cùng Dương Tố Vy biểu lộ nghiêm nghị, đang tính lao lên nghênh chiến, xem thử sức mạnh của Dị Nhân đạt đến mức độ nào.
OÀNH OÀNH!
Nào ngờ hai tiếng súng khủng bố vừa lúc vang lên bên tai.
Trương Xuân Hoa lạnh lùng bóp cò, từ khẩu Walther PPK có hai tia Laser đỏ rực như lửa xuyên phá mà ra, tốc độ quá nhanh lại ẩn chứa sức mạnh hủy diệt.
PHỐC PHỐC!
Trong ánh mắt trợn tròn của mấy người, thân thể của hai tên Dị Nhân đều bị đốt thành không khí, chỉ để lại một vũng máu bên dưới sàn nhà.
Thậm chí đến chết bọn hắn cũng không kịp phản ứng.
“Ực…” Hai anh em Dương Việt nuốt một ngụm nước miếng.
“Đây đâu phải khẩu súng thông thường, nó là vũ khí đặc chế của mật vụ đẳng cấp cao nhất, có thể bắn phá cả máy bay chiến đấu trên không trung!” Trương Xuân Hoa dương dương đắc ý nói.
Dương Việt lắc đầu cười khổ, xém biết như thế hắn đã không lo lắng một trận.
“Mẹ này, có vũ khí lợi hại như vậy rồi, còn sợ gì đám Dị Nhân?” Dương Tố Vy giậm chân nói.
“Hai tên này chỉ là dạng lâu la cắc ké bên trong các Dị Nhân mà thôi!” Trương Xuân Hoa lắc đầu, biểu lộ nghiêm túc:
“Những Dị Nhân hàng đầu đừng nói là tia Laser, ngay cả bom nguyên tử chưa chắc làm tổn thương được bọn hắn!”
“Lợi hại như vậy?” Hai anh em cả kinh.
Trương Xuân Hoa xác nhận gật đầu: “Căn cứ này xem ra không thể ở lâu, sớm muộn gì cũng bị phát hiện!”
“Phải mau chống tiêm huyết thanh và luyện võ công!” Dương Việt tán thành.
Ra lệnh cho đám robot sửa chữa lỗ hổng căn cứ, ba người nhanh chóng tiến vào trong phòng huấn luyện.
…
“Sẳn sàng chưa?” Trương Xuân Hoa tay cầm ống tiêm, ngưng trọng nhìn Dương Việt hỏi.
“Tốt lắm!” Dương Việt hít sâu một hơi gật đầu.
Trương Xuân Hoa không nói thêm lời nào, nàng cởi sạch quần áo trên người, đồng thời ra hiệu cho Dương Tố Vy cũng làm ra hành động tương tự.
Khi Dương Việt vẫn còn chưa hiểu, nàng đã nhắm ngay vị trí trái tim hắn đem ống tim cắm xuống.
PHỰC!
Nàng cắn chặt răng, lạnh lùng đem một phần ba ống huyết thanh bơm vào.
“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA”
Ngay tại khoảnh khắc đó, Dương Việt liền ngửa đầu gầm rống như một con dã thú bị thương khiến Dương Tố Vy sắc mặt trắng bệch.
Đau…đau…đau một cách khủng khϊếp, đau đến không từ nào diễn tả nổi.
Toàn thân Dương Việt như có hàng chục đầu đạn hạt nhân nổ ra từ bên trong.
Từng nhánh xương cốt, tế bào, từng mảnh da thịt, từng khối cơ bắp, từng mạch máu, lục phủ ngũ tạng, ngũ quan đều như đang thay đổi, điên cuồng rột rửa, điên cuồng bành trướng và khuếch đại.
Công lực khổng lồ do Long Nữ để lại rèn luyện tất cả kinh mạch hắn, sau đó hội tụ vào đan điền khiến nơi đó nặng nề như muốn bạo.
BÙM!
Quần áo trên người hắn nổ tung thành tro bụi.
Hai mắt Dương Việt đỏ ngầu, tất cả lý trí biến mất, hắn chỉ cảm thấy như có một con quái vật sở hữu nguồn năng lượng khổng lồ ở bên trong mình.
Hắn phải phát tiết, phải làm gì đó để giảm tải, bằng không hắn sẽ nổ tung.
Đã có vô số máu huyết chảy ra theo lỗ chân lông, cơ thể Dương Việt đỏ thẳm.
RỪ!
Gầm lên một tiếng, Dương Việt điên loạn lao đến đạp thẳng vào vách tường.
RĂNG RẮC…
Sắt thép nát bấy, một con robot đang lượn lờ trước mặt, Dương Việt tung đấm.
ĐÙNG!
Robot tan thành mảnh vụn.
Dương Tố Vy che miệng không dám tin, đó là con robot thực chiến mà bình thường hai người liên thủ mới đánh ngang tay với nó.
“Còn nhìn cái gì? Đây là lúc chồng cần chúng ta nhất!” Trương Xuân Hoa nói một tiếng, liền nhanh chân lao đến ôm thật chặt lấy Dương Việt, giọng điệu tràn đầy yêu thương:
“Chồng, em ở đây nè, anh mau phát tiết lên người em, nhanh đi anh!”
Dương Việt như người chết đuối vớt được cọc, hắn hung hăng bắt lấy cơ thể yêu kiều của nàng đè vào vách tường, đem một chân của nàng gác lên vai mình, côn ŧᏂịŧ đã to hơn gần gấp rưỡi hung hăng cắm vào bên trong âʍ ɦộ.
“Ưm…” Trương Xuân Hoa đau đớn đến cắn môi, nước mắt ứa ra thành dòng.
Dươиɠ ѵậŧ của chồng nàng to hơn sau khi sử dụng Huyết Thanh, nó có vô số gân guốc bao phủ trong vô cùng dữ tợn, đâm vào trong cơ thể nàng như muốn xé làm hai mảnh.
Cũng may nàng có thể chất đặc biệt, ở trong tình huống này cái âʍ ɦộ liền càng thêm dẻo dai và đàn hồi, như hóa thành động không đáy, dần dần tiếp nhận được Dương Việt thô bạo.
Đổi lại bất kỳ người phụ nữ bình thường nào chắc chắn sẽ phải chết.
BẠCH BẠCH BẠCH BẠCH BẠCH BẠCH…
Dương Việt chẳng hề hay biết gì, hắn chỉ biết mỗi một lần hắn cắm vào rút ra đều phát tiết được một phần lực lượng đang bạo tẩu.
Cơ thể của người phụ nữ này có thể giúp hắn giảm tải đau đớn như tra tấn đang diễn ra.
Hắn dập như máy khâu, Trương Xuân Hoa cũng dần từ đau đớn cảm giác được sung sướиɠ, nước nhờn chảy ra, lắc lư vòng eo đón nhận từng đợt kɧoáı ©ảʍ.
Không biết qua bao lâu, Trương Xuân Hoa sau gần chục lần lêи đỉиɦ đã gần kiệt sức như muốn ngất đi, mà Dương Việt vẫn như một con dã thú với đôi mắt đỏ, tiếp tục không ngừng nghĩ cắm vào thân thể nàng.
Dương Tố Vy thấy tình hình mẹ mình không ổn, nàng cũng đã sớm nước nôi lênh láng khi thấy chồng mình thô bạo cuồng hoan với mẹ, liền từ phía sau ôm lấy hắn, động tình thủ thỉ:
“Mẹ chịu hết nổi rồi, anh chuyển sang chơi em đi! Em nứиɠ!”
Dương Việt như khôi phục một tiếng lý trí, hắn đem Trương Xuân Hoa đặt xuống mặt đất, lại thô bạo ôm lấy Dương Tố Vy ép xuống, dươиɠ ѵậŧ như rồng như hổ xuyên thấu âʍ đa͙σ bé nhỏ của nàng.
“Á, chết em chồng ơi!” Dương Tố Vy dù đã chuẩn bị tâm lý và nước nôi đầy đủ vẫn xém chút bất tỉnh.
Cũng may nàng di truyền thể chất đặc biệt từ mẹ của mình, sau vài phút đau đã dần dần cảm thấy sướиɠ, động tình rêи ɾỉ mê người:
“Á, to quá rồi, chết em rồi…á nắc mạnh quá anh ơi!”
Bầu không khí cuồng loạn khắp cả căn cứ, Dương Việt ôm theo hai người phụ nữ chơi khắp mọi nơi.
Những khí người kia sắp chịu không nổi hắn liền chuyển sang người còn lại.
…
“A, đầu đau quá!”
Dương Việt mơ màng tỉnh lại như vừa trải qua một giấc mộng dài.
Hắn chỉ cảm thấy toàn thân thư sướиɠ đến cực điểm, mỗi một ngõ ngách trên cơ thể như được khai thông, ẩn chứa sức công phá hủy diệt.
Mắt nhìn tinh hơn, tai nghe rõ hơn, cả mũi cũng thính hơn, giác quan được cường hóa triệt để.
Cơ thể của hắn lực lưỡng hơn, cân đối hơn, cao lớn hơn như một vận động viên chuyên nghiệp, đẹp đến vô cùng.
Đập vào trong mắt của hắn là toàn bộ căn cứ như bị xới tung, trên sàn nhà là hai người phụ nữ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngủ thϊếp đi.
Khuôn mặt xinh đẹp của các nàng vô cùng mệt mỏi, toàn thân có đủ vết tích từ đỏ đến tím bầm, âʍ đa͙σ giữa chân như muốn rách, có cả máu và dung dịch đặc sệch pha trộn.
“Tố Vy, Xuân Hoa!” Dương Việt toàn thân như bị sét đánh.
Tất cả ký ức ùa về, một cảm giác hối hận và áy náy bao phủ cõi lòng hắn.
Vội vàng chạy đến ôm chặt hai nàng vào lòng, cúi đầu hôn lên trán các nàng, bế các nàng đặt lên giường cẩn thận.
Đang muốn chạy đi lấy dụng cụ y tế để xử lý vết thương, Xuân Hoa đã yếu ớt với tay kéo hắn:
“Máu, máu của anh lúc này được biến đổi như thần dược trị thương!”
Dương Việt bừng tỉnh, vội vàng lấy con dao gọt hoa quả nhắm ngay cổ tay cắt xuống.
RĂNG RẮC…
Lưỡi dao đứt đoạn, con dao vỡ nát.
Dương Việt giật mình, lực phòng ngự của mình tăng đến đáng sợ như vậy?
Hắn cúi đầu dùng răng cắn, dùng chính sức của mình cắn nát cổ tay.
Máu đỏ rỉ ra, liền đưa cổ tay rỉ máu vào môi đỏ của hai người phụ nữ.
Sau khi liếʍ láp vài giọt máu của hắn, các nàng đã đủ sức mở mắt ra.
Cảnh tượng thần kỳ phát sinh, từng vết bầm tím và dấu đỏ trên làn da trắng nõn bắt đầu lặn mất, phục hồi vẻ đẹp không chút tỳ vết.
Vết thương chỗ âʍ đa͙σ cũng hoàn toàn lành lặn, chật hẹp trở lại, ép lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đầy ắp bên trong chảy ra ngoài.
“Đau lắm không? Anh xin lỗi!” Dương Việt ôm hai cô vợ vào lòng.
“Yên tâm đi!” Trương Xuân Hoa hừ hừ nói: “Đợi bọn em tiêm huyết thanh, anh cũng phải chịu sự điên cuồng như vậy đấy!”
Dương Tố Vy nghe vật giật mình: “Anh ấy không có thể chất đặc biệt, liệu có bị mẹ con mình chơi chết không?”
“Con nhỏ ngốc!” Trương Xuân Hoa bực mình cười nói: “Đã được huyết thanh cường hóa còn sợ cái gì?”
“Hahaha, ta cũng rất nóng lòng chờ mong hai cô vợ phát điên đây này!” Dương Việt cười ha hả, tự tin vô cùng.
“Thời gian không còn dài, làm nhanh cho nóng!” Trương Xuân Hoa lấy ống tiêm mang đến.
Dương Việt tiếp nhận, cẩn thận nhắm ngay vị trí trái tim nàng bơm vào một nửa.
“AAAAAAAA”
Trương Xuân Hoa cất giọng hét thảm thiết.
Không đợi nàng phát điên, Dương Việt đã có kinh nghiệm liền đem dươиɠ ѵậŧ cắm vào âʍ ɦộ của nàng thêm một lần nữa.
“Hít!”
Hắn cảm giác được vô số xúc tua bên trong như muốn hút sạch sinh mệnh của mình, sướиɠ đến như điên.
Trương Xuân Hoa như cọp cái phát tình, móng tay và răng điên cuồng cào cấu trên da thịt của hắn, bờ mông kịch liệt lắc lư, muốn côn ŧᏂịŧ cắm vào thật mạnh để phát tiết sức bạo phát khủng bố.
Dương Việt đương nhiên chiều theo, đè nàng xuống một lần nữa chinh phạt.
Làm đến một ngày một đêm, Trương Xuân Hoa mới thỏa mãn đi vào giấc ngủ.
Đến lượt Dương Tố Vy, huyết thanh rốt cuộc được sử dụng hết.
Điểm khác biệt duy nhất mà huyết thanh mang lại trên cơ thể hai người phụ nữ so với đàn ông chính là thân thể các nàng không lực lưỡng, không nở nang, không có cơ bắp.
Trái lại càng thêm dẻo dai, đàn hồi và căng đối.
Tuổi thọ được kéo dài khiến da thịt của các nàng trơn mịn trắng nõn như da em bé, không chút tỳ vết, đẹp đến mê người mà không cần bất cứ son phấn hay mỹ phẩm nào.
Dương Việt cũng hiểu vì sao mẹ con hai nàng có mái tóc màu tím và cả lôиɠ ʍυ cũng màu tím.
Đó là đặc điểm tự nhiên mà những người sở hữu thể chất đặc biệt vừa sinh ra đã có.
Khả năng phục hồi của huyết thanh đúng là siêu kinh khủng.
Sau một phen làʍ t̠ìиɦ dữ dội, ấy vậy mà chỉ cần ngủ ba mươi phút, hai nàng đã tràn trề sức sống, lôi kéo Dương Việt đi tắm, cọ rửa cơ thể cho sạch sẽ.
Bởi vì đã bị Dị Nhân tìm đến tận cửa nên không ai biết nguy hiểm có thể đến bất cứ lúc nào, Dương Việt và hai cô vợ quyết định mạnh lên càng nhanh càng tốt.
Cả ba kéo nhau vào sân tập, bắt đầu tu luyện võ công mà Long Nữ lưu lại.
Theo lời của Trương Xuân Hoa, dù là công lực toàn thịnh của mẹ Long Nữ cũng chỉ luyện tinh thông hai trong số năm loại võ công mà thôi.
Bất quá ba người có Huyết Thanh hỗ trợ, nên dù đã chia công lực ra làm ba phần nhưng cũng có thể luyện mỗi người ít nhất hai loại.
Trương Xuân Hoa lựa chọn tu luyện Cửu Âm Chân Kinh và Võ Đan Tâm Pháp giống như Long Nữ.
Dương Tố Vy lựa chọn tu luyện Cửu Âm Chân Kinh và Tiêu Dao Phái Toàn Thư.
Dương Việt vừa có được huyết thanh, vừa có hai cô vợ thể chất đặc biệt phụ trợ nên quyết định tu luyện cả ba môn bao gồm: Cửu Dương Thần Công, Thiếu Lâm Tuyệt Học và Tiêu Dao Phái Toàn Thư.
Đã có mục tiêu rõ ràng, ba người rất nhanh đã tiến vào trạng thái nghiên cứu võ học.
Bởi vì cần song tu liên tục mỗi khi suy nhược để phục hồi và tiếp tục tu luyện không ngừng nghĩ, cho nên một chồng hai vợ đều trần như nhộng, không cần mặc quần áo làm gì.
Trí tuệ cũng được nâng cấp nhờ huyết thanh, việc lĩnh ngộ võ công càng dễ dàng hơn.
Hai năm như gió, nhẹ nhàng lướt qua.
…