Thời Thất cảm thấy có điều gì đó không ổn với Thời Lục Nam, phải nói rằng có điều gì đó rất không ổn mới đúng.
Sao anh trai cô lại có thể làm chuyện thất đức như vậy?
Cảm giác hoang đường đột nhiên sinh ra một cách tự nhiên, côn ŧᏂịŧ trong lòng bàn tay nói cho cô biết rõ ràng tất cả những điều này không phải là ảo giác.
Ánh sáng bên ngoài cửa sổ theo thời gian trôi qua lại có chút mờ đi, tầm mắt trong trẻo tựa hồ bị một tầng sương mù màu xám bao phủ xúc giác ở trong tình huống này càng thêm nhạy bén.
Cảm giác tồn tại của côn ŧᏂịŧ được bao bọc trong bàn tay cô ngày càng rõ ràng, những đường gân lộ ra nhảy nhảy trên da cô.
Nó giống như, giống như muốn cùng cô chào hỏi.
Bất ngờ trước suy nghĩ kỳ lạ này, Thời Thất theo bản năng muốn rút tay lại nhưng lại vô tình lướt qua thân gậy, móng tay được cắt tỉa cẩn thận cào vào qυყ đầυ nhẫn nhụi, Thời Lục Nam thỏa mái rên một tiếng ánh mắt càng thêm u ám.
Dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ bất ngờ, phần trước của qυყ đầυ phấn khích tiết ra một chất lỏng trong suốt, côn ŧᏂịŧ vốn đã uy nghiêm lại càng to cứng hơn một chút, Thời Thất khó có thể cầm nó bằng một tay.
Mặc dù cô là một kẻ giả mạo xuất hiện giữa chừng nhưng cơ thể này thực sự có quan hệ huyết thống với Thời Lục Nam, cô và hắn là người thân một trong những mối quan hệ thân thiết nhất trên đời.
Là em gái làm sao cô cũng có thể cầm côn ŧᏂịŧ của anh trai mình một cách lộ liễu công khai như vậy.
Huống hồ cô thật sự bắt đầu coi hắn như một người anh trai.
Sắc mặt cô trắng bệch, nhưng tai và chiếc cổ mảnh khảnh của Thời Thất lại phủ một màu hồng nhạt giọng cô vừa muỗi kêu: “Anh, chúng ta không thể như vậy được.”
Như để chứng minh lời nói của mình, cô nặng nề lắc đầu cố chấp lặp lại: “Chúng ta là anh em!”
Thời Lục Nam nghe vậy liền ngước mắt lên, mí mắt chỗ lông mi đen như mực.
Khuôn mặt hắn đầy dấu vết của du͙© vọиɠ và côn ŧᏂịŧ của hắn đang tiếp xúc với Thời Thất không có khẽ hở, cứng đến mức sắp nổ tung.
Hắn nặng nề thở hổn hển, hắn đột nhiên cười nhạo một tiếng, chậm rãi bao phủ các đốt ngón tay của Thời Thất, cầm bàn tay cô di chuyển theo nhịp điệu của hắn để mang lại kɧoáı ©ảʍ chưa từng có cho côn ŧᏂịŧ.
Sự cấm kỵ về tâm lý và kɧoáı ©ảʍ của thể xác chồng lên nhau, yết hầu gợi cảm của Thời Lục Nam không khỏi lăn lộn.
Hắn nghiêng người dưới ánh mắt không thể tin được của cô phả hơi thở ấm áp vào tai cô nhỏ giọng như ác ma nói: “Bảo bối là em trêu chọc anh trước.”
Nhớ tới cảm giác hoảng sợ gần như ngạt thở khi biết cô xảy ra chuyện, khi nhìn thấy cô một lần nữa dường như đã phá vỡ sự lo lắng trong lòng hắn mà thay thế bằng niềm vui to lớn trong lòng hắn, Thời Lục Nam bất ngờ tiến lại gần và cắn vào tai mềm mại của cô.
“Bảo bối em không lựa chọn nào khác đâu.”
Khi cô không một chút do dự đồng ý với hắn, nhào vào lòng hắn thì nhất định chỉ có thể là của hắn.