Tiểu Mỹ Nhân Mỗi Đêm Đều Bị Thao Khóc (NP)

Chương 2: Bị giáo sư ôm lấy mông hung hăng liếm bức

Tiểu bức bị Đàm Bác Diên chơi cả học kỳ nên đã sớm rất mẫn cảm, thịt bức hồng hào mềm mại bị ép lên góc bàn màu nâu, Đồng Diệc ngồi không vững, chỉ có thể bám lấy người Đàm Bác Diên, sau khi động một lúc, hai môi âʍ ɦộ làm mặt bàn nóng lên, nhưng trên bàn quá bằng phẳng nên không thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến âʍ đa͙σ, dâʍ ɖị©ɧ phía dưới chảy ra đều là trong suốt.

"Ô...không được ba ba..." Đồng Diệc đưa tay nằm lấy bàn tay Đàm Bác Diên, "Ba ba...tiểu bức thật ngứa...ba ba làm..."

Đàm Bác Diên thuận theo đưa tay ra, Đồng Diệc cố ý nâng mông lên muốn để ngón tay của Đàm Bác Diên cắm vào, ai ngờ còn chưa kịp làm gì, "bốp" một tiếng đánh lên mông Đồng Diệc.

Mông thịt Đồng Diệc trong nháy mắt đỏ lên, run rẩy, tiểu bức phun ra một lượng dâʍ ŧᏂủy̠, "Ô...ba..."

Đàm Bác Diên nâng cằm cô lên, "Không nhớ rõ lời ba nói?"

Ánh mắt tràn đầy du͙© vọиɠ của Đồng Diệc ủy khuất nhìn hắn, "Ba...góc bàn không thể thao tiểu bức..."

Đàm Bác Diên nghi ngờ, đem cô ôm xuống, để mông cô ở góc bàn, "Không thể sao?"

Âʍ ɦộ mẫn cảm bị góc bàn chọc vào, ngay sau đó hai miệng huyệt mở ra bao lấy góc bàn, âʍ đa͙σ hơi mở, Đồng Diệc kẹp chặt mông lại, ôm lấy hông Đàm Bác Diên, "A...thật thoải mái."

Nhìn Đồng Diệc cong mông, đem miệng huyệt bao lấy góc bàn đẩy ra đẩy vào, côn ŧᏂịŧ Đàm Bác Diên cứng thêm mấy phần, hắn bóp chặt lấy eo cô, dùng sức đem tiểu bức hướng đến góc bàn mà cọ.

Đồng Diệc sướиɠ đến mức hét lên, cả sức lực cũng không còn, bị Đàm Bác Diên ôm lấy eo, tiểu bức bị góc bàn nhọn đâm chọc, Đàm Bác Diên nhân cơ hội miệng tiểu bức mở ra liền dùng sức đem toàn bộ góc bàn bao vào.

Theo từng động tác, Đồng Diệc như muốn điên lên mất, "A...không được..."

"A...ba...tiểu bức muốn đại dươиɠ ѵậŧ của ba ba...Ô ô..."

"Muốn đại dươиɠ ѵậŧ thao đến cao trào..." Dứt lời, tiểu bức đang cọ xát vào góc bàn phun ra dâʍ ɖị©ɧ trắng.

Chất lỏng màu trắng theo góc bàn cùng môi âʍ ɦộ từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất, Đồng Diệc xụi lơ dựa vào trong lòng Đàm Bác Diên.

Đàm Bác Diên nhẹ nhàng vuốt lưng cô, "Như vậy cũng có thể phun được, thật dâʍ đãиɠ."

Đồng Diệc khẽ run lên, dựa vào l*иg ngực rắn chắc, "Ô...ba ba, tiểu bức thật đau..."

"Đã sướиɠ đến phun ra như vậy rồi còn đau, muốn ba xoa?"

"Không, không muốn...muốn ba liếʍ a..."

Đàm Bác Diên khẽ cười một tiếng, "Chính là muốn ba ăn tiểu bức đúng không."

Đồng Diệc xấu hổ gật đầu một cái, bị Đàm Bác Diên bế lên bàn làm việc, chỉnh sang tư thế quỳ bò.

Hai chân trắng nõn đẩy rộng, lộ ra tiểu bức vừa mới bị góc bàn hung hăng cắm mà ma sát, hiện tại hai môi thịt đều đã bị cắm đến mở ra, hồng hồng mềm mại còn dính dịch trắng ướŧ áŧ, tiểu bức rõ ràng vẫn còn dư âm của cuộc cao trào vừa rồi, nhìn thôi cũng đã đủ sắc tình.

Đàm Bác Diên vuốt ve một chút, sau đó đem ghế dựa kéo đến rồi ngồi xuống, ôm lấy mông Đồng Diệc, nhoài người đến gần tiểu bức.

Đầu lưỡi không ngừng liếʍ qua bên trong tầng tầng lớp thịt, so với góc bàn nhọn bén thì ôn hòa hơn nhiều, Đồng Diệc thoải mái cong cái mông lên, "A...đầu lưỡi ba ba thật tuyệt..."

"Ô..."

Tiểu bức róc rách chảy nước, Đàm Bác Nhiên đem những thứ kia hút toàn bộ vào miệng, đầu lưỡi hắn quét sạch dịch trắng còn sót lại trong âʍ đa͙σ, sau đó dùng sức đem tiểu tao đậu Đồng Diệc mở rộng ra, miệng ngậm chặt lấy bên trong.

"A...tao đậu bị ba hút hỏng mất..."

Đàm Bác Nhiên gắt gao hút tao đế, dùng môi nhấp vào, trực tiếp làm Đồng Diệc ưỡn môn lên cao trào.

"Ô..."

Đàm Bác Diên há miệng ngậm lấy tiểu bức đang run rẩy, từng cái tao huyệt kẹp lấy đầu lưỡi của hắn, dâʍ ŧᏂủy̠ nóng bỏng từ bên trong phun ra đến tận cổ họng hắn.